Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Đó là một người đàn ông trung niên với thân hình cao ráo, bước đi vững vàng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ, mày như kiếm mắt như sao, tuy rằng ria mép li ti nhưng càng làm tăng thêm mùi vị đàn ông, ông ta mỉm cười vỗ tay: "Ồ, hôm nay có thật nhiều khách bên ngoài đến thăm Mộ Trấn của chúng ta, vinh hạnh."

Tất cả người chơi phút chốc sinh ra cảnh giác đối với người đàn ông này.

"Mọi người đừng căng thẳng, tôi là trấn trưởng, đại diện cho mọi người trong trấn đến đây chào đón mọi người." Người đàn ông nhanh chóng giải thích, đè xuống bầu không khí căng chặt của người chơi.

"Đây là nhà của tôi, cũng thường dùng để tiếp đãi khách khứa, nếu mọi người đã đến rồi thì dứt khoát ở lại đây luôn đi." Trấn trưởng rất tốt bụng mà nhắc nhở: "Tôi nghĩ chắc bây giờ cũng chẳng có ai muốn ra ngoài đâu..."

Nghe thấy có thể ở lại đây thì những người chơi không muốn quay trở về chỗ cũ lần nữa đều sáng cả mắt.

"Thật sự có thể ở lại sao?" Trương Tư lập tức dò hỏi, hắn ta bây giờ không muốn phải ra ngoài cho lắm.

"Đương nhiên rồi, người đến thì đều là khách, lát nữa tôi sẽ cho người sắp xếp phòng cho các vị ở lại, chỉ cần mọi người tuân thủ quy tắc trong ngôi nhà này thì nơi này sẽ là nơi an toàn tuyệt đối." Trấn trưởng nhắc đến quy tắc thì cũng có nghĩa là ngôi nhà này cũng là một trong những trường hợp bọn họ bắt buộc phải can thiệp vào, bây giờ có thể ở lại đây thì cũng xem như là ăn may rồi.

★★ Ví dụ cho dễ hiểu, khi bạn đang chạy trốn thì nó bắt buộc các bạn phải vào nhà A, B, C thì mới an toàn nhưng bạn ko biết, nhưng ai ngờ bạn ăn may chạy đại mà vào đc nhà B nên bạn sống.

"Được được được, có thể ở lại là được." Vương Quảng mừng rỡ gật đầu, gã ta cũng chẳng muốn mỗi ngày đều phải đi đi lại lại giữa nhà bé gái và thị trấn, người chơi quá nhiều, các nhân tố không thể kiểm soát cũng đếm không xuể, có thể tìm thấy một nơi an toàn trong thị trấn đã là tốt lắm rồi, nếu như tình huống giống như người phụ nữ kia lại xuất hiện thì bọn họ chỉ cần chạy vào đây là được.

"Đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong rồi, giờ tôi sẽ đi làm việc tiếp, những quy tắc cần phải tuân thủ trong nhà đều được dán lên những cây cột ở đại sảnh, mọi người nhất định phải xem qua đó." Trấn trưởng cười híp mắt, xoay người chuẩn bị đi lên lầu.

Vào khoảnh khắc ông ta quay lưng đi thì bắt gặp ngay Ân Tu ở trong góc.

Người đó khác hẳn với đám người chơi đang đề phòng ông ta, cậu hoàn toàn phớt lờ sự xuất hiện của trấn trưởng, chỉ yên lặng quan sát bức tranh treo trên tường, giống như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp và lạnh lẽo.

Đôi má trắng nhợt được ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho cả người cậu như được cả vầng sáng bao quanh, yên tĩnh, đẹp đẽ lại vô hồn. Cậu đứng ở đó trông cứ như một bức tranh vậy, âm u nguy hiểm, thu hút người nhìn.

Ánh mắt trấn trưởng xẹt qua một tia xao động, kế đến ông ta thấy Ân Tu xoay đầu qua chạm mắt với mình, tuy gợn sóng trong mắt không chứa bất kì cảm xúc gì nhưng ánh nhìn đó quả thật có chứa sự phòng bị đối với ông ta.

Trấn trưởng mỉm cười áy náy rồi vội vã lên lầu, miệng vẫn lẩm bẩm: "Thì ra là người sống."

Ân Tu chăm chú nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông với ánh mắt đầy suy nghĩ.

"Đại lão đại lão, tôi tên Chung Mộ, anh tên là gì vậy?" Sau khi ổn định chỗ ngồi, người mới bắt chuyện với Ân Tu.

Ân Tu nhàn nhạt trả lời: "Ân Tu."

"Ò~~~ tôi thấy anh giống với một người lắm á." Chung Mộ suy nghĩ sâu xa mà chà chà tay: "Bạn cùng phòng của anh đâu? Đã ch.ết rồi hả?"

"Chưa." Ân Tu lười biếng trả lời: "Cho anh ta ở lại với bé gái rồi."

Chung Mộ sửng sốt: "Anh bỏ anh ta lại chỗ bé gái một mình à?"

"Ừm."

Da đầu Chung Mộ tê dại: "Vậy bạn cùng phòng của anh chắc là sợ lắm, thảm thiệt."

Ân Tu: ?

Bị nhắc nhở như vậy khiến Ân Tu sực nhớ ra mục đích thật sự của ngày hôm nay, cậu xoay đầu qua nói với Vương Quảng - người đang cầm cái túi của người mẹ: "Cần phải quay về đưa túi đồ cho bé gái để xem bước kế tiếp nên hành động như thế nào."

Bất giác, mọi người liền nhớ ra hôm nay phải trở về để ngó xem bé gái.

"Quả... quả thật cần phải quay về một chuyến." Trương Tư xoắn xuýt nhìn mọi người, bây giờ gần như không có ai muốn rời khỏi khu vực an toàn cả, cũng chẳng ai tình nguyện quay về.

Thấy mọi người không ai muốn đi, Vương Quảng liền đứng lên thể hiện tác dụng người dẫn đội của mình.

"Tôi cảm thấy chúng ta không cần quay trở về hết, trước tiên cứ cho người đem túi đồ về xem xét tình hình rồi trở lại đây thông báo với những khác sau, chứ cứ trở về hết cả lũ thì nguy hiểm lắm." Vương Quảng cũng không muốn dắt theo đám người kéo chân sau này, gã nhanh chóng kiến nghị.

Đa số người mới đều không muốn ra ngoài nữa nên lần lượt từ bỏ lựa chọn quay trở về.

Vương Quảng là người cầm túi đồ nên chắc chắn phải đi, Trương Tư là một trong những người dẫn đội nên phải ở lại đây, người mới mà không thấy có người chơi lão làng bên cạnh thì sẽ hoảng loạn.

Mà Ân Tu muốn quay về nên Chung Mộ cũng đi theo, còn những người khác thì không có suy nghĩ đó.

Cuối cùng, ba người Vương Quảng, Ân Tu và Chung Mộ cùng nhau trở về.

"Sao lại là hai tên không biết sợ chúng mày chứ." Gã không quá thích hai người này, rất không muốn đi chung với họ nhưng trở về một mình thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa trong tình huống then chốt còn có thể đẩy một người ra để tự bảo vệ bản thân.Wattpad: tuyetnhi0753

Chung Mộ hừ một tiếng, không có chút thiện cảm nào với Vương Quảng, Ân Tu thì vẫn lạnh nhạt vô cùng, cậu không muốn tham gia vào cuộc phân tranh này, nhưng trong mắt của Vương Quảng thì đó lại chính là biểu hiện của sự ngạo mạn, điều đó khiến gã rất không thỏai mái.

Ba người mở cửa rời khỏi nhà của trấn trưởng, họ vừa bước ra thì những người khác lập tức khóa cửa lại, lo sợ điều không hay sẽ ập đến.

Sương mù đã tan biến hết, cũng chẳng còn thấy bóng dáng của người phụ nữ nữa.

Thị trấn tĩnh lặng như tờ, không có cảnh tượng máu me, không có xác ch.ết, cũng không có thêm bất kì vết tích dư thừa nào, ánh hoàng hôn bao trùm cả thị trấn, êm dịu và thanh tịnh, cứ như tất cả những huyên náo vừa rồi đều không hề tồn tại, còn đám người chơi đã vơi bớt đi kia thì không hề xuất hiện ngay từ khi bắt đầu phó bản.

"Quả là địa ngục thật sự." Vương Quảng run lẩy bẩy, trong lòng có chút sợ hãi.

Ba người đi theo con đường lúc trước để trở về khu vực nhà mái bằng của bé gái.

Sau khi kích hoạt tiếp nhận túi đồ của người mẹ thì tất cả các bé gái đều đã tập hợp lại làm một, nó đang chờ trong nhà của Ân Tu.

Nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ xa, bé gái nhanh chóng vén rèm, trèo lên bệ cửa sổ, hưng phấn nói: "Về rồi! Anh trai về rồi!"

Giọng nói hoạt bát, vui vẻ của bé gái truyền ra từ trong ngôi nhà khiến cho Vương Quảng suýt không nhận ra nó là ai, cái âm thanh trong trẻo, ngoan ngoãn, ngọt ngào này hình như hoàn toàn khác với bé gái hung ác của gã luôn?

Sau đó, Ân Tu mở cửa để lộ ra một bé gái đáng yêu, xinh xắn, Vương Quảng và Chung Mộ sửng sốt, nhanh chóng xoay đầu nhìn sang những căn nhà khác, lo sợ bản thân đã bỏ qua bé gái thật sự.

Bé gái vui mừng sà vào lòng Ân Tu làm nũng: "Cuối cùng anh trai cũng về rồi! Em lo cho anh lắm đó!"

"Ân Tu... đây là bạn cùng phòng của anh hả?" Chung Mộ tạm thời không thể thừa nhận nổi em gái dễ thương này lại là bé gái hung tàn kia.

"Không phải, bạn cùng phòng của tôi ở bên trong." Ân Tu hờ hững chỉ vào trong nhà.

Chung Mộ lập tức thò đầu vào xem, có một người đàn ông mặc một bộ vest đen, toàn thân tỏa ra mùi vị quái gở đang xoay đầu lại mỉm cười với cậu ta, cái xoay đầu cứng đờ khiến Chung Mộ lạnh cả sống lưng.

Cái vị này còn càng giống với dị quái trong phó bản hơn là bé gái nữa!

"Anh ơi, túi đồ của mẹ đâu?" Bé gái cọ cọ, nhắc nhở Ân Tu.

Vương Quảng đang ngơ ngác bỗng ném túi đồ dơ hầy trong tay qua: "Đây nè, đây nè."

"Sao mà dơ quá vậy!" Nhìn thấy túi đồ, bé gái ngơ ra, giọng nói trở nên sắc bén, tròng mắt co lại: "Có phải là anh đã làm dơ túi đồ mà mẹ cho tôi không?"

"Không không không, không phải mà!" Vương Quảng sợ hãi, cảm giác nắng mưa thất thường quen thuộc này quả đúng là bé gái rồi, tính tình nó vui buồn lẫn lộn, e là sắp dị biến rồi.

"Anh dám nói dối thì tôi sẽ gi.ết anh!" Bé gái tức giận nói, còn chưa hung dữ xong thì đã bị Ân Tu xoa đầu.

"Lúc tìm thấy thì đã dơ như vậy rồi, nhìn thử bên trong xem."

"Dạ." Bé gái ngoan ngoãn ngay lập tức, nó mở túi, lấy ra một tờ giấy.

Còn chưa kịp nhìn thấy tờ giấy viết gì thì đã bị Ân Tu bên cạnh cướp đi.

Sau khi thấy bất ngờ thì Vương Quảng cũng phản ứng lại được, thứ bên trong là tờ giấy, có thể đó chính là tờ giấy quy tắc thứ hai, nếu vừa rồi để cho bé gái đọc được thì xem như là bọn họ đã vi phạm quy tắc, vẫn may.

Phản ứng thì phản ứng được đó, nhưng bé gái thì...

"Anh trai, anh làm gì đó, em còn chưa xem mà." Bé gái chu mỏ, bĩu môi, khó khăn lắm mới lấy được đồ mà mẹ gửi cho mình, nhưng cầm chưa kịp nóng tay thì đã bị lấy mất rồi.

Giờ thì chắc có nói gì đi nữa thì nó cũng sẽ tức giận, đúng chứ?

Vương Quảng thấy vui khi người gặp nạn, gã ta đang chờ xem bé gái dị biến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.