Rất hiển nhiên, người đàn ông bên cạnh cũng đã nghe được tiếng động, anh ta dời tầm mắt về phía cửa sổ.
“Thùng thùng–– “
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh trầm thấp kì quái của Dạ Nương Nương, “Ân Tu, mau mở cửa.”
Ân Tu nghe được tiếng người đàn ông đứng dậy, anh ta đang đi về hướng cánh cửa.
“Bà là ai?” Anh ta đứng trước cửa hỏi.
“Mày lại là ai?”Dạ Nương Nương rất bất ngờ, từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai ở trong nhà Ân Tu.
Nhưng rồi bà ta im lặng, nở một nụ cười thân thiện: “Cậu mở cửa cho tôi, thì sẽ biết tôi là ai thôi.”
Người đàn ông trầm ngâm một hồi rồi nắm lấy tay nắm cửa.
Chắc anh ta không định thật sự mở cửa đó chứ?
Ân Tu nắm chặt thanh đao treo bên hông theo bản năng, cậu cật lực muốn thoát khỏi cảm giác mê ngủ khó hiểu này, phải mở mắt ra.
“Lạch cạch” tiếng mở cửa vang lên, một trận gió đêm mạnh mẽ ùa vào trong phòng, cơn ớn lạnh này đủ sức làm cho Ân Tu tỉnh táo chỉ trong phút chốc.
Cậu lăn từ trên giường xuống, nhìn ra ngoài cửa.
Cánh cửa đã được hé mở.
Người đàn ông mặc bộ vest đen ướt sũng đang nắm lấy tay nắm cửa mỉm cười nhìn về phía Ân Tu, ý cười dạt dào mà chỉ ra bên ngoài: “Cậu tỉnh rồi à? Mau nhìn xem ở bên ngoài có cái mặt rất lớn nè.”
Bên ngoài cánh cửa không phải cảnh đêm của con hẻm, mà là khuôn mặt to bự của Dạ Nương Nương đang dán lên khung cửa.
Bà ta nở nụ cười quái gở, mắt chớp chớp nhìn sang Ân Tu đằng sau cánh cửa đang hé mở, trên khuôn mặt tái nhợt là sự vui mừng hớn hở.
Ân Tu thấy vậy nắm chặt đao: “... Đúng vậy, cái mặt to thật.”
Cậu không có phản ứng gì quá lớn, dịch chuyển tầm nhìn từ Dạ Nương Nương sang người đàn ông: “Tại sao lại mở cửa? Các người là đồng bọn à?”
Người đàn ông không hiểu gì nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: “Không được mở sao?”
“Tôi bảo anh xem mấy cái quy tắc, anh không xem sao?”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Tôi xem rồi, nhưng bên trên tờ giấy không có gì cả.”
Ân Tu đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này không nhìn thấy quy tắc, cho nên không biết buổi tối không được mở cửa, anh ta không phải tay trong do Dạ Nương Nương phái tới.
“Vậy thì bây giờ, với tư cách là bạn cùng phòng, tôi sẽ nói anh nghe một điều vậy.” Ân Tu nhàn nhạt lại chậm rãi mà rút thanh Miêu Đao sắc bén bên hông ra. “Trong trấn nhỏ này, buổi tối tuyệt đối không được mở cửa, nếu không...”
“Nếu không?”
Lời vừa dứt, lưỡi dao lạnh lẽo chém đứt chùm tóc muốn bò vào nhà, cùng lúc đó, cánh tay của Dạ Nương Nương thò vào từ cánh cửa, đập xuống ngay chỗ Ân Tu đang đứng.
Tiếng rầm rầm vang lên khắp căn nhà, các mảnh vụn văng tứ tung, tấm ván giường mỏng dễ dàng bị bàn tay đè bẹp, trên mặt đất lan ra những vết nứt. Mọi thứ gần như bị đánh đổ, vỡ tan thành từng mảnh, nơi này cứ như vừa trải qua một cuộc thanh tẩy từ cơn địa chấn vậy, cậu phải đứng nép vào góc tường thì mới thoát hiểm được từ một chưởng này.
Dạ Nương Nương mỉm cười híp mắt nhìn về phía Ân Tu vừa mới thoát được một kiếp nạn qua ô cửa sổ, cái miệng đầy răng nhọn nứt ra: “Sáu năm rồi, cuối cùng tao cũng có thể gặm đứt cái đầu của mày rồi. Ân Tu, đừng để tao bắt được mày.”
Mái tóc của bà ta như có ý thức vậy, nó men theo khung cửa trườn bò vào trong nhà, từng chùm từng chùm đan xen vào nhau nhanh chóng lấp kín bức tường trong nhà, tóc đen chi chít rũ xuống từng trên trần nhà, xoắn vào nhau vụt về phía Ân Tu. Mẹ...
Cậu cầm đao chặt đứt đoạn tóc đang công kích về phía mình, rồi bắt đầu chạy sang các hướng khác ẩn nấp, nhưng cho dù cậu có trốn ở ngóc ngách nào trong căn nhà thì đều bị đám tóc bao vây, đan chặt.
Khuôn mặt thanh tú của Ân Tu hiếm có khi nào mà lộ ra vẻ không vui.
Trấn nhỏ không cho phép giết chết bất kỳ sự tồn tại có ý thức nào, quy tắc này là lập ra cho người chơi, cũng có nghĩa là Dạ Nương Nương hoàn toàn có thể giết chết cậu, nhưng cậu lại không thể ở trong trấn nhỏ mà ra tay giết bà ta.
Vậy chạy thì sao?
Lối thoát duy nhất của căn nhà đã bị Dạ Nương Nương chặn lại, cậu căn bản không có đường nào để chạy.
Ân Tu nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười đứng ở cửa, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ vi phạm quy tắc của trấn nhỏ, nhưng bây giờ thì hay rồi đã có người giúp cậu vi phạm.
“Cậu giận rồi à?” Người đàn ông giống như cảm nhận được tâm trạng lên lên xuống xuống của cậu vậy, độ cong khóe môi của anh ta vì vậy mà ngày càng hiện lên rõ rệt.
Ân Tu phớt lờ người đàn ông, việc tránh né để không phải bị bắt trong một căn nhà đầy tóc cũng khá là phí sức, cậu chỉ có thể né tránh nhanh hơn, đồng thời dùng đao chém từng chùm tóc đang công kích về phía mình
“Đao của mày quả nhiên rất đặc biệt...” Dạ Nương Nương nghi hoặc nhìn thanh Miêu Đao bén nhọn, nguy hiểm trong tay Ân Tu, hỏi: “Mày lấy được ở đâu?”
Ân Tu không đáp, chân cậu giẫm lên đám tóc bò trên sàn, mạnh tay chém thẳng vào, tóc dài tan rã thành từng mảnh.
https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Mái tóc đen dài rối tung chuyển động trên mặt đất, mặc cho Ân Tu có chém như thế nào, thì nó vẫn cứ tiếp tục dài ra, lan tràn và quấn lấy chân của Ân Tu.
“Cần tôi giúp đỡ không?” Trong phòng vang lên tiếng nói của người đàn ông, anh ta dường như muốn làm gì đó để bù đắp sau khi chọc giận người ta.
Ân Tu ngẩng đầu liền thấy người đàn ông tùy tiện bắt lấy một nhúm tóc đang bò loạn bỏ vào trong miệng, bên trong hàm răng sắc nhọn đó còn có từng vòng rồi lại từng vòng răng phụ bên trong, chúng cẩn thận tỉ mỉ mà nhai nát đám tóc, rồi ừng ực nuốt vào trong bụng.
Khuôn miệng luôn mỉm cười của anh ta vẫn còn vương lại những vụn tóc nhỏ đang ngoe nguẩy, xoẹt xoẹt một tiếng chúng liền bị anh ta hút vào sau đó lại là từng tiếng nhai nuốt chậm rãi.
Đừng nói là Ân Tu, ngay cả Dạ Nương Nương cũng sửng sốt luôn rồi.
“Mày là ai? Sao mày lại xuất hiện ở đây?... Mày là từ trong phó bản ra đây?” Giọng điệu run rẩy và bộ dạng không thể tin được của bà ta làm cho Ân Tu lâm vào trầm tư.
Được rồi, ngay cả Dạ Nương Nương cũng không biết anh ta là ai, vậy thì đây chắc hẳn là sự tồn tại bên ngoài trấn nhỏ rồi.
Người đàn ông không để ý đến Dạ Nương Nương, mà trái lại anh ta mỉm cười nhìn chăm chú Ân Tu rồi như một cái máy phát cứng nhắc mà lặp lại: “Cần tôi giúp đỡ không?”
Ân Tu rũ mắt nhìn đống tóc đang quấn lấy chân cậu, lại nhìn về phía cánh cửa đang bị Dạ Nương Nương chặn lại, biểu tình nặng nề.
Có lẽ người đàn ông này sẽ giúp Ân Tu giết được Dạ Nương Nương mà không cần phải vi phạm quy tắc, nhưng thị trấn mà không còn Dạ Nương Nương thì ắt sẽ phát sinh những biến hóa long trời lở đất.
Hơn nữa, trong quy tắc luôn có sự tồn tại của Dạ Nương Nương, nếu như bà ta không còn nữa thì không biết những quy tắc này sẽ biến động như thế nào.
Cậu không muốn đâu, cậu còn phải sinh sống ở đây nữa.
Trốn thì trốn không được, mà giết cũng giết không xong, vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn nữa thôi.
“Không cần anh giúp đỡ.” Ân Tu nâng tay, thu đao lại vào trong vỏ đao đen kịt, cuối người nhặt con búp bê trong góc mà cậu đem vào lúc chạng vạng.
Đây là điều kiện tiên quyết để tiến vào phó bản, mỗi ngày các đạo cụ sẽ được làm mới rồi đặt trước cửa nhà người chơi, có lẽ là do quỷ quái trong thị trấn phân phát, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, chỉ cần chủ động kích hoạt đạo cụ mấu chốt, thì tất cả người chơi có mặt trong nhà đều sẽ cùng tiến vào phó bản.
Trong 6 năm qua, tất cả người chơi và quỷ quái đều hiểu rõ điều này, Ân Tu chưa bao giờ chủ động tiến vào phó bản, cũng như chưa từng bị tự động kéo vào.
Nhưng bây giờ ý đồ của Ân Tu khi chạm vào búp bê váy đỏ đã rất rõ ràng.
“Chẳng lẽ mày muốn trốn vào phó bản?” Ý cười trào phúng của Dạ Nương Nương hiện ra rõ rệt “Cả thị trấn này đều biết, mày chưa bao giờ vào phó bản, chỉ là một người chơi biết sinh hoạt trong trấn nhỏ mà thôi.”
Ân Tu cạn lời.
Bây giờ chỉ có tiến vào phó bản mới có thể vừa không vi phạm quy tắc vừa có thể trốn khỏi căn nhà này, nhưng ai có thể chắc chắn được rằng lần này vào phó bản thì có thể sống sót trở ra chứ?
Trong khi Dạ Nương Nương vẫn đang nghi hoặc, còn người đàn ông thì mỉm cười, ánh mắt Ân Tu trở nên tàn nhẫn, cậu xé rách con búp bê váy đỏ.
Cậu cùng hình bóng của người đàn ông đó biến mất khỏi căn nhà, chỉ để lại những vết tích khủng khiếp trên mặt sàn.
“Người chơi của Trấn nhỏ- Vị diện số 35, Ân Tu, tiến vào phó bản.”
Âm thanh thông báo này như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, nổ tỉnh toàn bộ người chơi trong thị trấn, ánh sáng nhanh chóng vụt lên trong đêm tối, bọn họ nhanh chóng bật tivi trong nhà mình, điều chỉnh giao diện của những người chơi trong phó bản.
Bên trong một mảnh tối đen, thứ hiện ra đầu tiên chính là màn hình của người chơi vừa vào phó bản.
Bên trên viết:
【Chúc mừng người chơi tiến vào phó bản: Đám Quái Vật Bên Trong Trấn Nhỏ】
【Tên người chơi: Ân Tu】
【Giới tính: Nam】
【Cư ngụ: Trấn nhỏ- Vị diện số 35, Hẻm a Nhà 401】
【Tổng tư sản phó bản nắm giữ: 35.8】
【Tiến độ thúc đẩy phó bản: Đã thông quan toàn bộ phó bản】
Khi dòng chữ “Đã thông quan toàn bộ phó bản” xuất hiện trên màn hình, thì những người chơi trong trấn nhỏ đều ngơ ngác, ngay cả lũ quỷ quái đang xem màn hình chiếu cũng đơ luôn.
Không phải cậu không chủ động tiến vào phó bản, mà là đã thông quan hết phó bản, phó bản cũng không tự kéo cậu vào là bởi vì không còn phó bản nào để thông quan nữa.
Đây là một người chơi đã hoàn thành tất cả các phó bản, một người chơi như vậy mà lại không rời khỏi trấn nhỏ sau khi thông quan, mà vẫn tiếp tục sống ở đây đến tận 6 năm?
Trong đêm tối, người chơi và lũ quỷ quái bên trong trấn nhỏ đều có chút bối rối.
Khoảnh khắc đám quỷ quái trong phó bản nhận được thông tin người chơi lần này đều khóc la thảm thiết: “Ai lại đem tên đàn ông đã giết xuyên phó bản đó vào lại đây vậy!! Đã nói không được kéo cậu ta vào lại rồi mà!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]