Chương trước
Chương sau
*

Mấy ngày tới, ta không hề gặp Tạ đại nhân, mỗi ngày không phải chăm sóc hoa cỏ thì chính là nhìn sân vườn phát ngốc, gia nhân của Tạ gia cũng xem như không nhìn thấy ta, dù gì Tạ thiếu phu nhân ta đây cũng chỉ là đá kê chân trên con đường tu tiên của Tạ đại nhân thôi. Thế nhưng hôm nay, trong phủ xuất hiện một vị Giả ma ma. Nghe người ta nói vị Giả ma ma này là người cũ của Tạ gia, khi Tạ gia gặp nạn diệt môn, bà ấy đã giấu Tạ đại nhân trong mật thất rồi dẫn dụ mấy kẻ ác đồ, sau đó lại vô tình rơi xuống vách đá, may mắn không mất mạng nhưng một chân bị gãy, lại gặp đúng trời băng tuyết nên thành tật ở chân. Mấy ngày trước, Tạ đại nhân ra ngoài xử lý công việc tìm thấy bà ấy, bèn cho người đón bà về phủ.

Những người hầu bên cạnh đều biết ta là Tạ phu nhân hữu danh vô thực, nhưng Giả ma ma không biết điều này. Thấy ta đứng trong sân viện Tạ gia, gia nô bên cạnh gọi ta một tiếng phu nhân, bà khóc lóc mừng rỡ nói ông trời có mắt, Tạ gia có hậu nhân, kéo tay ta bắt đầu quỳ xuống, mà ta chỉ là một hòn đá kê chân vô danh, sao dám để công thần Tạ gia quỳ trước mắt mình. Thế là, ta bị dọa đến mồ hôi lạnh đầy đầu, mắt nhìn Giả ma ma, cũng quỳ xuống. Hai chúng ta đỡ nhau một hồi rồi bỏ cuộc.

“Thiếu gia vừa mới chấn hưng Tạ gia không lâu, bận việc trong ngoài, thiếu phu nhân nhất định phải thay thiếu gia gánh vác việc trong phủ.”

Ta rùng mình, trước khi gả đi, đâu có ai nói với ta phải quản gia. Ta sống hai mươi năm bị người ta sai khiến, bây giờ bảo ta chưởng quản cả một Tạ phủ rộng lớn, khác nào muốn lấy mạng của ta. Hơn nữa, ta mới chỉ gặp Tạ đại nhân một lần trong hôn lễ, đến nay là hơn hai tháng ta không nhìn thấy mặt hắn trong phủ rồi.

“Thiếu phu nhân, thân là trợ thủ của thiếu gia, nhất định phải học xem sổ sách.”

Ta ái ngại nhìn đống sổ sách còn cao hơn cả mình, cẩn thận ngó ánh mắt đầy quyết tâm của Giả ma ma, khóc thầm trong lòng. Vốn dĩ, ta nghĩ tới đây rồi chỉ cần hưởng thụ, lúc cần ch.ết thì đâm đầu vào lưỡi đao, cả một đời như thế là xong, ai biết được…

Sau mấy ngày bị Giả ma ma trấn áp trên án thư, khẩu quyết của Tạ đại nhân rốt cuộc cũng truyền đến từ Khương thành, chỉ vỏn vẹn sáu chữ: Ma ma không cần lo lắng. Một chữ cũng không đề cập đến ta, lại có thể cứu ta thoát khỏi biển lửa. Bây giờ, ta đã được Giả ma ma thả ra, lại cảm thấy ăn ở miễn phí của người ta mà không làm việc thì cũng không nên.

Thỉnh thoảng, ta lại thấy hộ vệ của Tạ đại nhân mang một giỏ y phục đi đốt. Ta tò mò hỏi “Những cái này đều không được phép mặc à?”

“Bẩm thiếu phu nhân, lúc tu luyện chân khí toàn thân của thiếu gia rất hung hãn, y phục đều bị hư hại nhưng chúng có linh khí của thiếu gia, không được tùy tiện vứt bỏ, tránh để bọn gian ác dùng chúng để tìm kiếm tung tích của thiếu gia.”

Liếc mắt một cái, ta phát hiện những y phục này phần lớn là bị rách một vài chỗ, cũng không ảnh hưởng gì đến việc mặc chúng. Ta lấy y phục từ chỗ ám vệ, tính toán trở về sẽ vá lại, coi như kiếm việc cho mình làm.

“Bẩm chủ thượng, chính là như vậy.”

Tạ Lẫm ngồi trên ghế, vẻ mặt âm trầm “Nàng ấy lấy một ít quần áo của ta?”

“Bẩm chủ thượng, theo chỉ thị của ngài, thuộc hạ đã đem quần áo đưa cho thiếu phu nhân, ngoài ra thiếu phu nhân không còn hành động kỳ quái nào khác.”

“Vậy để xem nàng tính giở trò gì.”

Đã là ngày thứ ba kể từ khi Tạ đại nhân hồi phủ, ta vẫn chưa gặp được hắn. Dù nói hồi phủ nghỉ ngơi, nhưng cả ngày Tạ đại nhân đều ở trong thư phòng không gặp người khác, ăn ngủ đều tại thư phòng, cũng chỉ có Giả ma ma tiến vào đưa canh vài lần rồi rầu rĩ đi ra, tự trách bản thân không chăm sóc tốt thiếu gia, lão nô phụ sự phó thác của lão gia và phu nhân. Giả ma ma thường treo lời ủy thác của phu nhân và lão gia lúc sinh thời bên miệng, nay tuổi tác đã cao, tuy câu nào câu nấy đều dài dòng không nhớ rõ, nhưng lại biết thiếu gia mắc bệnh kén ăn.

Trước khi về Giang gia hầu hạ tiểu thư, ta đã làm việc ở nhiều đại gia tộc, hầu hạ không ít thiếu gia tiểu thư, kén ăn quả là bệnh thường thấy của trẻ nhỏ. Chỉ là Tạ đại nhân đã trăm năm thọ mệnh sao lại mắc chứng bệnh của trẻ nhỏ chứ? Dù ta chỉ ở tạm Tạ phủ, nhưng trong lòng ta vẫn rất cảm kích Tạ đại nhân, trước mắt nếu ta có thể giúp một tay chữa khỏi chứng kén ăn này vậy thì ta nhất định giúp một tay.

Ngay khi ta nghĩ bát canh thuốc của ta sẽ bị hộ vệ canh cửa thư phòng trả về mà không có người đụng đến thì trong phòng vọng ra tiếng nói “Mang vào đây.” Ám vệ đại ca vừa định mở cửa đi vào lại nghe được một câu “Để nàng đích thân mang vào.”

Ta ngơ ngác, đứng im một chỗ, theo bản năng tiếp nhận hộp thức ăn.

“Thiếu phu nhân, mời.”

Đây là lần đầu ta nhìn thấy thư phòng của Tạ đại nhân, nó còn rộng gấp ba lần phòng ngủ của ta. Ta không khỏi tặc lưỡi, chưa kịp quan sát bố cục thư phòng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau bức bình phong “Vào đây.”

Ta có chút nao núng, chậm rãi thò đầu ra, áp chế nỗi sợ mơ hồ trong lòng, cười nịnh nọt “Tạ đại nhân …”

Tạ đại nhân khoác áo choàng, mái tóc đen dài, sắc mắt hơi trắng, dưới mắt có quầng thâm, thỉnh thoảng lại che miệng ho vài tiếng, rõ ràng là đang không được khỏe. Hắn cũng không ngước mắt lên, tầm mắt chỉ đặt vào thẻ tre như cũ, có lúc cầm bút mực lên sửa “Mang cái gì tới?”

Ta nuốt nước miếng “Nô, nô gia nghe nói đại nhân ngài ăn không ngon nên đã làm chút canh thuốc.”

Lúc này, Tạ đại nhân mới nhìn ta một cái, ánh mắt sắc bén đánh giá thân thể nhỏ bé của ta. Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Tình cảnh này kéo dài khoảng nửa nén nhang. Ngay khi ta quyết định đặt hộp thức ăn xuống rồi quay người bỏ chạy, Tạ đại nhân khẽ nói “Mở ra xem thử.”



Âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, ta run rẩy mở hộp thức ăn, mùi thơm lập tức tràn ra khắp phòng, ít nhất ta và Tạ đại nhân có thể ngửi thấy. Nhìn những món ăn kia, ta không khỏi có chút tự hào. Tuy đơn giản, nhưng mỗi món đều được phối hợp màu sắc, hương vị và gia vị vô cùng tinh tế. Ta đã dùng bốn canh giờ xào nấu trong bếp, thậm chí còn canh bếp kỹ càng vì sợ quá lửa.

Tạ đại nhân liếc ta một cái “Nàng làm à?”

Ta hơi kích động, gật nhẹ đầu.

“Lui xuống đi.” Hắn cúi đầu nhìn thẻ tre.

Ta vẫn tiếc khi không tận mắt chứng kiến hắn ăn thức ăn, nhưng sau khi đồ được đưa qua, tâm tình xác thực không tồi. Nhưng ta không biết là, khi ta rời đi, Tạ Lẫm đã nhìn bóng lưng ta rất lâu.

“Người đâu, tìm mấy con chó hoang thử những thứ trên bàn đi.”

Sáng nay, ta nghe nói Tạ đại nhân lại xuất phủ viễn hành, mà lần này chỉ có một mình Tạ đại nhân, nghe nói là để che tai mắt người khác. Thẳng đến tận trưa khi Tạ đại nhân nói ta cũng phải đi theo, ta vẫn còn nằm dài trong tiểu viện “Đại, đại nhân …” Ta thậm chí còn không dám nhìn hắn.

“Chuyện gì?” Đôi mắt hắn âm trầm khiến người khác đoán không ra cảm xúc.

“Lần này sao lại muốn nô tỳ đi cùng?”

Có lẽ nhận thấy ánh mắt lo lắng của ta, Tạ đại nhân vừa lật thẻ tre, vừa nhìn ta “Nàng không muốn đi?”

Ta bị giọng điệu lạnh băng kia làm cho rùng mình. Trời ạ, đây không phải hỏi ý kiến ta mà là thông báo ta phải đi. Ta nặn ra nụ cười “Tính ra thì ta vẫn chưa đi xa bao giờ, lần này cùng đại nhân ngài xuất phủ, nô gia tự nhiên muốn đi.”

Tạ Lẫm nheo mắt, đáy mắt là một mảnh tối tăm âm trầm, cảm xúc không rõ ràng. Lần này xuất phủ, mục đích là hỏi sư phụ vài việc vặt vãnh cần chú ý trong tu luyện, thuận tiện đưa Giang Thanh Thung đi theo, kiểm tra một chút nhiệm vụ của “Giang gia nhị tiểu thư” này. Những món ăn nàng đưa đến lần trước không hề có độc, chỉ e có mục đích khác.

Khi ta nhìn thấy chiếc xe ngựa khiêm tốn ẩn ẩn một chút quỷ khí, tránh không được có chút thất vọng, thận trọng hỏi Tạ đại nhân “Đại nhân không ngự kiếm sao?”

“Trong hai người chỉ có mình ta biết, lẽ nào nàng muốn bản tọa ôm nàng à?”

Ta có chút bực bội co mình trong xe ngựa. “Muốn học ngự kiếm à?” Đôi mắt màu hổ phách của Tạ đại nhân nhìn ta chằm chằm. Ta chợt sững lại, không nghĩ đến hắn sẽ hỏi ta câu này. Vốn dĩ ta định nói muốn học, nhưng rồi lại nghĩ đến dưới cảnh sống không nổi máy ngày tại sao còn phải đi học mấy thứ bí thuật tu tiên khó hiểu chứ, chẳng bằng sống tự do vui vẻ. Bởi thế, ta thấp giọng đáp “Nô gia tư chất đần độn, sợ là học không vào.”

Tạ đại nhân nhướng mày, cầm lấy tách trà chạm khắc được chuẩn bị trong xe ngựa, nhấp một ngụm “Tỷ tỷ nàng mười lăm tuổi đã dùng roi Phù Dung thể hiện linh lực, có thể gọi là danh chấn một thành, tại sao đến nàng lại thành người phàm chưa mở đan điền chứ?”

Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười “Nô gia từ nhỏ đã ngu ngốc, không dám so với tỷ tỷ trời phú thông minh, chuyện tu tiên cũng là hữu tâm vô lực.”

“Giang Thanh Thung.”

“Vâng.”

"Nàng có biết nàng giống như một đầy tớ hèn mọn, bằng lòng sống dưới trướng người khác mà còn tự mãn không?" Tạ đại nhân nhìn ta. Ta sửng sốt, vô cớ bị mắng là ai thì trong lòng đều cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại người ta nói cũng đâu có sai, ta chỉ là nha hoàn gả thay, có giả trang thế nào cũng không thành được bộ dạng tiểu thư quyền quý. Lòng ta tuy biết rõ, nhưng sao ta vẫn cảm thấy ủy khuất.

“Ta nói sai sao?” Tạ đại nhân vô ý liếc ta một cái, thanh âm cực kỳ bình tĩnh lãnh đạm.

"Hả? À, đại nhân giáo huấn rất đúng." Ta lấy lại thần trí, hoảng loạn trả lời.

"Vậy tại sao nàng lại khóc?"

Ta giật mình cảm thấy hàng lệ lạnh lẽo lăn dài trên mặt. Ta bối rối chỉnh trang tư thái lại không biết trả lời thế nào, đành quay đầu nhìn ngoài song cửa, im lặng. Thấy vậy, Tạ Lẫm không kiên nhẫn nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói "Vừa rồi ta không có ý gì khác."

Ta ngây dại, vừa nãy Tạ đại nhân giải thích với ta sao? Ta đột ngột quay đầu, đúng lúc bắt gặp vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt hắn. Trong lòng ta không khỏi có chút vui mừng, xem ra Tạ đại nhân cũng không lạnh lùng như người khác nói, ngược lại còn rất hiểu lễ nghĩa. Kỳ thực, ta hiểu tại sao ta khóc. Nói đến cùng, Tạ đại nhân trong lòng ta cũng chỉ là một người tốt, ta vô cùng cung kính hắn, bị hắn nói mấy lời khó nghe như hèn mọn, trong tâm không tránh được có chút tủi thân. Lại nghĩ, ta thực sự không nghĩ đến việc tiến bộ, chẳng trách được người Tạ đại nhân coi thường ta. Đến đây, tâm trạng ta nhẹ nhàng không ít, chuyện không vui vừa rồi cũng không có gì to tát.

Trên đường đi, ngoại trừ phu xe, chỉ có ta và Tạ đại nhân. Suy cho cùng, ngoài lo lắng ra, ta còn có một tia kích động và mong chờ. Từ nhỏ đã tứ cố vô thân, lại chạy vặt trong khắp các phủ đệ quyền quý để kiếm sống, ta trước đây chưa bao giờ vừa ngồi xe ngựa, vừa ngắm khung cảnh bên ngoài, vì vậy tránh không được việc giơ tay múa chân vui mừng.



“Tạ đại nhân, nhìn này, con thỏ!” Quan sát một đường, ta phát hiện Tạ đại nhân cũng không đáng sợ như vậy. Ngay cả khi ta đói, hắn cũng sẽ dùng mắt ra hiệu cho ta mau ăn đồ ăn trong hộp gấm, khi ta chóng mặt, hắn sẽ bảo phu xe chậm một chút.

Tạ Lâm có chút cáu kỉnh xoa xoa thái dương, người trước mắt hắn thật sự rất ồn ào, lúc đói bụng liền kêu lên, ngồi xe ngựa mà sắc mặt tái nhợt như thể sẽ nôn bất cứ lúc nào, thấy hắn nhường một chút liền hô lớn gọi nhỏ, gan cũng rất lớn. Tạ Lẫm không thèm nói chuyện với nàng, nhưng Giang Thanh Thung đột nhiên sững người, từ từ rụt đầu vào trong xe ngựa, run rẩy giật giật ống tay áo của hắn “Tạ, Tạ đại nhân, trong bụi cỏ có người, mặc y phục đen …”

Ta bị dọa sợ đến nước mắt giàn giụa, cũng chẳng quan tâm được gì khác, chỉ thấy thần sắc Tạ đại nhân âm trầm, túm lấy gáy ta, phá trần xe mà nhảy lên. Quả nhiên, xe ngựa ta vừa ngồi đã bị một luồng khí trắng đánh nát vụn. Ta nhắm chặt hai mắt, sống ch.ết ôm chặt cứng lấy eo của Tạ đại nhân.

Tạ Lẫm bị thanh âm công kích màng nhĩ của Giang Thanh Thung làm cho đại não cũng đau nhức, lạnh lùng hét với con chim cút run rẩy trong ngực “Im miệng!”

Ngay lập tức, ta ước rằng mình sẽ không bao giờ nói nữa. Tiếp theo, Tạ đại nhân tạm thời treo ta, một con chim cút run rẩy, trên một cành cây chắc chắn, để ta nhìn toàn bộ cảnh đẫm máu lấy một địch mười của Tạ Lẫm qua kẽ hở giữa các ngón tay. Ta thừa nhận ban nãy nổi giận với Tạ đại nhân có chút nhỏ nhen.

Giải quyết xong mọi việc, Tạ đại nhân đứng một mình, tấm lưng vững như núi không chút lay chuyển, một đôi mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn xung quanh, kiểm tra xem có con cá nào lọt lưới hay không. Xung quanh im lặng, Tạ Lẫm thả lỏng biểu tình, bước đến cây cổ thụ nơi ta làm tổ. Ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Tạ Lẫm, nửa khuôn mặt loang lổ vết máu, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự xa cách người lạ chớ gần, môi mỏng mím nhẹ, từng đường nét có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại chứa đựng sự sắc bén làm người ta ớn lạnh. Nếu để người khác chứng kiến, đâu còn là một vị tôn giả cao cao tại thượng mà là ác quỷ tu la từ địa ngục sống dậy.

“Đại, đại nhân thả nô gia xuống đi.” Ta chỉ thấy lông mày lúc nào cũng cau có của hắn nay còn nhíu sâu hơn, như thể kẹp ch.ết được ruồi. Cứ như vậy, xe ngựa không dùng được nữa, Tạ đại nhân đành ngự kiếm, vác ta lên vai, xuyên qua ngàn vạn mây mù mà đi. Ta mấy lần muốn nôn, nhưng phải kìm lại bởi cái nhìn của Tạ đại nhân “Đại nhân …”

“Lại làm sao nữa?”

“Nô … nô gia nhà ngài … bụng đau.”

“.....”

Tạ đại nhân nói, đi xe ngựa đến nơi xem chừng mất nửa tháng, nhưng ngự kiếm chỉ mất hai ngày một đêm, và trong trận chiến vừa rồi, hầu bao của Tạ đại nhân đã rơi mất, có nghĩa là chúng ta không thể ở trọ và cũng chẳng còn ngân lượng mua y phục.

Đêm đến, lại thêm mùa mưa, không khí ẩm ướt, hai chúng ta đành trú tạm trong sơn động, định trước phải chịu trận cả đêm, Tạ đại nhân là người tu tiên, có nội lực hộ thân, nên không dễ gì cảm lạnh, ta lại không có cái phúc phần ấy, trên người là quần áo ướt nước mưa chưa được thay ra …

Ta lạnh đến mơ hồ, vô thức nhớ tới chiếc nhẫn trữ đồ mà Giả ma ma đưa cho trước khi ra khỏi cửa. Nó không chỉ chứa quần áo và thức ăn của ta, mà còn có những bộ quần áo mà ta đã vá lại cho Tạ đại nhân. Ta lục túi, mắt thấy chiếc nhẫn vẫn còn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, thứ này đã được Giả ma ma đặt chú thuật, người phàm không có pháp khí như ta không cách nào mở được.

Ta hướng ánh mắt về Tạ đại nhân đang ngồi thiền cách mình không xa “Tạ, Tạ đại nhân …” Cả người ta lạnh lẽo, nói cũng không rõ ràng. Tạ đại nhân khẽ liếc ta, thấy ta cuộn người thành quả bóng, nước da trắng xanh vì lạnh, hắn liền cau mày, không nói lời nào đã đi ra khỏi sơn động.

Ta “?”

Ta sợ hãi trong lòng, nếu như Tạ đại nhân khinh thường ta cản bước chân hắn mà bỏ ta ở đây, chẳng phải ta sẽ ch.ết chắc sao? Tuy nói ta chỉ là một hòn đá kê chân, nhưng với thực lực của Tạ đại nhân, tìm một nữ tử có sinh thần bát tự tương hợp hình như cũng không khó lắm …

Ta tuyệt vọng co ro trong một góc sơn động, cuối cùng nhìn thấy Tạ đại nhân quay lại với một bó củi. Tạ đại nhân toàn thân ướt sũng, mái tóc đen nhánh ôm sát vào khuôn mặt lạnh lùng, hàng mi ướt nước mưa trông càng dày hơn. Củi bị ướt, Tạ đại nhân dùng mẹo nhỏ làm khô, rồi bắt đầu sử dụng phương pháp thô sơ nhất để đốt lửa. Tạ đại nhân lợi hại như vậy, tại sao hắn thà tốn nhiều công sức để đốt lửa cũng không đồng ý dùng hỏa thuật nhóm lửa chứ? Trong lòng có nghi hoặc, nhưng đầu óc ta bị cái lạnh làm tê liệt, không còn không gian nghĩ đến chuyện khác, ta run lẩy bẩy dựa vào bức tường đá.

Mãi đến khi ngọn lửa soi sáng cả sơn động, ta mới cảm nhận được một chút hơi ấm. Tạ đại nhân dùng nội công hong khô y phục, lơ đãng ngẩng đầu nhìn ta “Khá hơn chưa?” Ta chậm rãi gật đầu, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp, Tạ đại nhân quả thật rất nghĩa khí, ban nãy là ta dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Tạ đại nhân còn giúp ta mở chiếc nhẫn của Giả ma ma, lấy trong đó một bộ y phục tinh tươm. Ta quay lưng lại và bắt đầu thay quần áo, Tạ đại nhân cũng không nói lời nào mà quay người. Chỉ không ngờ y phục mà Giả ma ma chuẩn bị rất phức tạp, đặc biệt là với những dải lụa rực rỡ, trang trí có chút khoa trương. Ta chỉ là một tỳ nữ quen mặc áo vải thôi hầu hạ người khác mặc y phục, ngược lại bản thân mặc y phục lộng lẫy chính là loạn thành một đoàn.

Ta loay hoay ở đó nửa ngày, cuối cùng quấn mình thành con nhộng, lo lắng đến toát mồ hôi hột, nhưng hoàn cảnh bây giờ thực sự không thích hợp để ta nhờ Tạ đại nhân giúp đỡ. Ta khổ não vùng vẫy, sơ ý vấp phải một hòn đá nhô ra dưới chân. Mắt thấy sắp rơi vào đống lửa, ta che mặt kêu lên, thầm nghĩ ngã kiểu này thì đau lắm. Nhưng cơn đau như thiêu như đốt không đến, ta rơi vào một lồng ngực ấm áp và vững chắc.

"Thật ngu ngốc, làm sao có thể..." Tạ Lẫm vốn chỉ muốn chế nhạo Giang Thanh Thung ngu ngốc đến mức mặc quần áo cũng không xong, nhưng tầm mắt vừa hạ, hắn đã thấy làn da trắng nõn và sự mềm mại nơi lòng bàn tay mát lạnh, khiến hắn vội vàng quay mặt đi, lắp bắp nói "Mặc quần áo vào.”

Hơi ấm từ lòng bàn tay Tạ đại nhân như thiêu đốt bả vai trần của ta, ta vừa xấu hổ vừa không biết phải làm gì, cũng ngoài ý muốn phát hiện ra trên khuôn mặt như tượng tạc của hắn xuất hiện hai màu trắng, đỏ đan xen.

"Đại nhân."

“Làm sao?” Tạ đại nhân quay đầu nhìn vào mắt ta, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng xinh đẹp nhìn chằm chằm, sự băng giá trong đôi mắt cũng muốn tan chảy, mặt ta không khỏi có chút nóng bừng. Bầu không khí trong sơn động ngay lập tức trở nên vi diệu. Nhưng bây giờ ta cần phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này. Thế là, ta chỉ vào y phục của Tạ đại nhân, lúc này đã nằm trong đống lửa "Đại nhân, y phục của ngài sắp cháy hết rồi."

"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.