Ta nhỏ giọng kêu lên, lại sợ đánh thức hắn nên vội vàng bịt miệng, không dám thở mạnh. Hơi thở nóng hổi của đại nhân nặng nề phả vào gáy ta, nhiệt độ từ tai lan đến má, nghe tiếng tiếng tim đập dữ dội của mình xen lẫn với tiếng hít thở của hắn trong không khí, ta cựa quậy, đổi lại là sự giam cầm mạnh mẽ hơn.
Ta cảm thấy như này không phải là cách, nếu sáng mai đại nhân nhìn thấy ta với hắn cùng giường, vậy không phải ta sẽ bị chế giễu vì không biết xấu hổ mà leo giường sao. Thế là ta càng vùng vẫy dữ dội, lại bị hắn ôm chặt, đang lúc đỏ mặt tía tai thì nghe người lớn khẽ thì thầm bên tai, thanh âm khàn khàn "Đừng nhúc nhích."
Ta sững người, đại nhân tỉnh rồi à? Ta cẩn thận liếc hắn qua khóe mắt. Thấy hắn như đang ngủ say, ta mới thả lỏng tâm trạng, câu nói kia có thể là ảo giác của ta cũng có thể là đại nhân nói mơ. Cái ôm của Tạ đại nhân thật sự quá ấm áp, giường lại mềm mại thoải mái, ban ngày ta ngồi thẳng rất lâu, cả đêm lại ngủ không được, ta nghĩ không cần phải đối xử với bản thân mình khắc nghiệt đến thế đâu. Mí mắt ta nặng trĩu, dần chìm vào giấc ngủ.
Tạ Lẫm nghe người trong ngực hô hấp đều đều, chậm rãi mở mắt ra. Hắn ngủ không sâu. Khi Giang Thanh Thung bước xuống trường kỉ, hắn đã tỉnh rồi. Ánh trăng phản chiếu trên nửa khuôn mặt lộ ra của Giang Thanh Thung, Tạ Lẫm ánh mắt nặng trĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giet-the-chung-dao-han-tau-hoa-nhap-ma/2589184/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.