Chương trước
Chương sau
Một cánh tay nhỏ bỗng nhiên kéo ống quần Quý Dương, Quý Dương cúi đầu nhìn, đứng bên chân cậu là một bé gái nhìn qua không chênh lệch Quý Văn Văn bao nhiêu. Gò má bé hơi bẩn, dưới mũi còn có chút nước mũi, dáng vẻ thật sự không thể nói rõ là đáng yêu bao nhiêu.
Lúc này bé gái đang ngửa đầu nhìn Quý Dương, trên mặt tuy căng thẳng, nhưng dĩ nhiên chậm rãi nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Trên miệng bé có vết phẫu thuật môi hở hàm ếch rõ ràng, thịt trên cằm không nhiều, nhìn qua mất chút cảm giác thịt và đáng yêu của bạn cùng lứa, lại khiến con người ta đau lòng quái lạ.
Quý Dương vươn tay xoa xoa tóc bé, có hơi dính. Trên người trẻ con ngày hè hình như không quá sạch sẽ, bốc mùi mơ hồ. Trên thực tế những mùi này cũng không phải chỉ tỏa ra từ trên một đứa trẻ, mà là trong cả viện đều mang theo chút mùi hỗn hợp, làm cho người ta không thể nói rõ là mùi gì.
“Bình Bình về phòng đi.” Thím quay đầu lại nhìn thấy bé gái, lập tức giơ tay kéo bé về, đẩy chút từ sau lưng không nhẹ không nặng đưa vào trong phòng.
Tầm mắt Quý Dương dõi theo, nhìn thấy có rất nhiều con mắt lặng lẽ nhìn cậu trước cửa sổ.
Thím chú ý thấy vẻ mặt nghi hoặc của cậu, thuận miệng giải thích nói: “Nó nghĩ con sang đây nhận nuôi, nên muốn thể hiện một chút.” Giọng điệu này rõ ràng là không coi điều này như gì.
Đứa bé Bình Bình mới bị thím đẩy mạnh vào trong phòng đang ló đầu ra nhìn ở cửa, phía sau bé còn có hai cậu bé, một người trời sinh không có hai tay, một người khác liếc cái liền nhìn ra là đang mắc bệnh mà Quý Dương không thể nói. Còn vài đứa hình như chẳng hề chú ý Quý Dương đến đây, thẫn thờ ngồi trên ghế, hoặc ngã trái ngã phải ngồi dưới đất, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, nói chung tình hình rất không tốt đẹp.
Nơi này hoàn toàn là nơi Quý Dương xưa nay chưa từng hiểu, thậm chí chưa từng biết, nếu nói không khiếp sợ thì là giả.
“Cháu ngoại của hàng xóm sát vách nhà tôi, người được chứ? Học ở đại học S, thành tích cũng giỏi nữa.” Thím cũng không tập trung nói chuyện quá nhiều với Quý Dương, tức thì không chút để ý quay đầu giới thiệu Quý Dương cho đồng nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ.
Lời lẽ cũng không ý thức được cuộc đời Quý Dương và cuộc đời của những đứa trẻ nơi này khác biệt bao nhiêu.
Sau khi Quý Dương về nhà, hiếm thấy có ngày lăn qua lộn lại mới ngủ được.
Sáng sớm hôm sau cậu rửa mặt xong, về phòng hôn một cái trên mặt Quý Văn Văn đang say ngủ, lại đi nói một tiếng với ông ngoại cậu, tự đạp xe men theo con đường trong trí nhớ đi tới cái cô nhi viện đấy.
“Giúp à? Được đó.” Hôm qua sau khi thím nghe thấy Quý Dương nói muốn qua giúp đỡ thì gật đầu rất gọn, “Cách mấy tháng cũng sẽ có tình nguyện viên lại đây, rất nhiều học sinh như tụi con.”
Hôm qua vội vàng chưa cho Quý Dương hiểu biết nơi này bao nhiêu, bây giờ sau khi quyết định qua giúp đỡ mới trong một ngày từ trong miệng các dì thay nhau biết được hiện trạng nơi này.
Viện mồ côi quy mô nhỏ, mà có gần ba mươi đứa trẻ, ngoại trừ các dì mà Quý Dương đã gặp, thật ra còn hai người, nhưng không ở lâu trong cô nhi viện. Có thể nói gần như là một dì lo mười bé, mười bé này còn không phải trẻ con bình thường, phần lớn đều là cơ thể có tàn tật và bệnh tật, trong đó trí lực không đầy đủ liền quá nửa. Trẻ không bệnh không thiếu hụt trí lực thì cả viện mồ côi tổng cộng chỉ có hai bé, được quyên tiền phẫu thuật lại chỉ có mình Bình Bình.
Rất nhiều bé hoàn toàn không biết đi đại tiện tiểu tiện, mùa hè nhiều trẻ con như vậy tắm rửa cho từng đứa cũng là chuyện rất vất vả, cho nên dì sẽ cách một ngày rồi tắm cho các bé, vậy thì khá bớt việc dùng ít sức, dù sao từ sáng đến tối cũng còn rất nhiều công việc khác.
Nhưng điều này cũng tạo nguồn gốc cho cái mùi kéo dài không tan mà Quý Dương ngửi được đêm qua khi đưa mấy đứa trẻ qua.
Nếu như nói có cảm giác an ủi ở đâu, như vậy thì là Quý Dương ở đây một ngày, giúp đỡ quét dọn rửa chén các loại, phát hiện thức ăn của các bé không trở ngại, có đồ ăn có thịt, cũng có thể xem phim hoạt hình, đồ chơi tuy cũ chút, nhưng không tính thiếu.
Nhưng so với điều này, chỗ trống trên tinh thần là rất lớn. Các dì bên trong không xấu với trẻ con, nhưng không thể quan tâm như người làm cha làm mẹ được. Điều này có thể nhìn ra từ trong phần lớn trẻ con đều rất hướng nội và nhát gan.
Sau khi phát hiện Quý Dương không phải người nhận nuôi, Bình Bình cố ý thân thiết với cậu hôm qua cũng biến thành một đứa trẻ lạnh nhạt. Điều này không thể trách bé, trẻ con trí lực bình thường quá khát vọng rời khỏi nơi này để có một ngôi nhà cho mình.
“Anh cảm thấy chúng rất đáng thương, ” Buổi tối Quý Dương chat video với Tần Lộ Dịch, cả người đều bất mãn không có tinh thần, “Muốn làm chút gì cho chúng, lại thấy năng lực của mình rất có hạn.”
“Xã hội bây giờ tồn tại rất nhiều vấn đề, cũng không phải sức của mình chúng ta là có thể giải quyết, chỉ cần có thể làm tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình đã rất tuyệt rồi, ” Tần Lộ Dịch chạy bộ sáng sớm trên máy chạy bộ, ánh mắt rơi trên mặt Quý Dương trong màn hình, ánh mắt dịu dàng không ngừng được, “Hôm nay anh đã rất cố gắng rồi, không cần cảm thấy có lỗi nữa.”
“Ừm, ” Quý Dương trở mình, nằm ngửa nhìn màn hình, chuyển chủ đề, “Sức khỏe ông ngoại em thế nào rồi, có tốt hơn chưa?”
“Không quá ổn định, có thể sẽ kéo dài chuyển biến xấu.” Tần Lộ Dịch ấn công tắc máy chạy bộ, băng chuyền chậm rãi bắt đầu giảm tốc độ, hắn dùng khăn lau mặt, cầm điện thoại trên máy xuống, “Nên em còn phải ở lại nước M thêm mấy ngày nữa, mấy ngày đấy anh…”
Tần Lộ Dịch còn chưa nói hết, Quý Dương đã săn sóc cắt đứt hắn: “A, vậy à, vậy em phải chăm sóc ông thật tốt đó, việc đi về này gấp làm gì chứ, dù sao cũng không có gì dùng được em.”
Sức khỏe trưởng bối, đương nhiên là lớn nhất rồi, Quý Dương nghĩ vậy.
Mà Tần Lộ Dịch vốn muốn nói cho Quý Dương “mấy ngày đấy anh đừng quá nhớ em.” liền cảm thấy có thể là mình quá tự kỷ rồi.
Cái gì gọi là không có gì dùng được em chứ! Hắn cảm thấy đối diện màn hình quả thực là cún con không tim không phổi, nói lời nào cũng như lấy dao đâm vào tim. Hắn ở nước M ngày nhớ đêm mong mỗi ngày, hối hận không dắt người đi theo luôn, kết quả đối diện hình như chẳng hề để ý hắn rời xa.
Đúng là tức muốn khóc.
Tần Lộ Dịch nhìn chằm chằm mặt Quý Dương trong màn hình, nghiến răng ken két phát tiết tinh lực dư thừa của mình trên các thiết bị tập thể hình.
Quý Dương ở đối diện màn hình chớp chớp đôi mắt, một đóa bông trắng trong veo như nước.
Chờ khi tắt video, Quý Dương nằm trên giường nhớ lúc nãy Tần Lộ Dịch có nói chỉ cần làm tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình là được, bắt đầu âm thầm suy nghĩ mình có thể làm được gì.
Hôm sau khi Quý Dương đi qua, đặc biệt hỏi viện mồ côi giờ đang thiếu cái gì.
“Thiếu đồ vật thì nhiều lắm, thiếu quần áo, thiếu đồ chơi, thiếu nhân viên, còn mấy thứ vụn vặt như bỉm này cũng rất thiếu, ” Dì cười bất đắc dĩ, “Chỗ mình rất hẻo lánh, ngẫu nhiên có quyên đồ tới, nhưng không coi là nhiều.”
Trong tay Quý Dương ngược lại có ít tiền, nếu một mình mua hết thì vẫn có vẻ khó khăn. Cậu nghĩ tới chuyện kêu gọi mọi người quyên tiền quyên vật trên weibo, không cần quá nhiều, gửi mấy món đồ chơi nhỏ qua đường bưu điện cũng coi như là có tâm, quyên tiền mấy đồng cũng coi như là một phần sức, cũng không bắt buộc.
Nhờ Tần Lộ Dịch, acc weibo cậu bây giờ cũng có hơn 30 vạn fan, độ phát triển cũng rất cao, hoàn toàn có thể phát động mọi người.
Chờ sau khi cậu nói suy nghĩ kêu gọi quyên đồ ra, dì lập tức nói: “Có một cô bé đang làm mấy cái này, nếu con tìm người quyên góp, liên lạc với nó cũng được, rất nhiều thứ ở đây đều là nó liên hệ quyên góp qua, hình như là đặc biệt làm chuyện này.”
Vì thế Quý Dương hỏi số điện thoại từ dì quản lý, sau đó liên lạc với cô gái này.
Cô gái là người nội thành bản địa, tự mở một tiệm bán quần áo. Sau khi biết dụng ý của Quý Dương, cô lập tức tỏ vẻ rất cảm ơn, thì ra cô luôn một mình tổ chức một tài khoản quyên góp trên mạng, nhưng rất loan truyền, fan cũng không nhiều, người quyên đồ cũng không coi là nhiều, phần lớn mọi người cũng không dám tùy ý quyên tiền cho cô, cho nên phần lớn đồ vật vẫn là cô gái tự làm có được.
Quý Dương chỉ có thể ở đây nhiều nhất một kỳ nghỉ hè, bình thường đi học không thể tự mình làm, nếu như hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, đúng lúc vẹn toàn đôi bên. Hai người liền bàn chuyện quyên tiền quyên vật, cô gái nói với Quý Dương vẫn nên quyên vật tốt hơn, quyên tiền phải gánh trách nhiệm lớn, làm việc cũng khá là phiền toái.
Hai người ăn nhịp với nhau, Quý Dương lập tức share vài hình ảnh và giới thiệu về viện mồ côi của cô gái ban đầu trên weibo.
Dương Dương xoa eo lát đã: Giờ tôi đang làm tình nguyện viên, đảm bảo tất cả thông tin trong hình đều là thật, nếu như mọi người bằng lòng quyên đồ qua, ví dụ như quần áo cũ đồ chơi cũ trong nhà, gửi trả tiền ship cũng không sao, trước mắt có thể trực tiếp gửi qua địa chỉ này: XXX, điện thoại: XXX, người liên lạc: XX. //@…
Weibo mới up lên, bình luận lập tức chồng chất.
Viên thuốc hạt đậu mật: Nhà tui có ít quần áo cũ có thể gửi đi, sau này có nhận quyên tiền không? Tui muốn chuyển khoản trực tiếp.
Cao lãnh đùa bức: Lập tức đi! Thì ra Dương Dương nghỉ hè xuống nông thôn làm tình nguyện viên à, cảm giác rất tốt. 【 Trái tim đưa hết cho bạn 】
Mèo dữ chín đuôi: Cũng cảm thấy Dương Dương mạnh thật! Gần đây tui còn có cảm giác không có tương tác gì với Louie, thì ra đang làm chuyện có ý nghĩa.
Được dân mạng nói thế, bản thân Quý Dương cũng rất ngại. Cậu thấy mình thật ra không làm gì cả, giờ cũng chỉ là tổ chức một chút trong khả năng cho phép mà thôi. Cậu cẩn thận trả lời vài bình luận của dân mạng, nói cho họ biết bây giờ tạm thời không nhận quyên tiền, trực tiếp đề cập tới tiền thì giờ vẫn khá là phiền toái, hơn nữa bên viện mồ côi cũng không phải là thiếu tiền.
Lúc đầu Quý Dương cũng không đoán được quyên vật cuối cùng sẽ biến thành tình huống thế nào, nhưng một buổi tối weibo lại có mấy ngàn share, bình luận cũng rất nhiều. Mà hình dạng chân chính ra sao, hôm sau Quý Dương đi viện mồ côi mới biết.
Bởi vì để lại số điện thoại của viện mồ côi, cho nên tối qua điện thoại gần như bị gọi nổ, rất nhiều người gọi hỏi chuyện quyên đồ vật, các dì đều sợ hết hồn, chẳng qua đều giải thích rõ từng cái.
Sau khi Quý Dương tới, điện thoại vẫn được bất ngờ gọi tới. Ngay cả trẻ con trong viện mồ côi cũng đều mắt đầy tò mò, nhìn chằm chằm cái điện thoại bình thường ít reng, mà hôm nay lại reng không ngừng đến cùng bị gì.
Mấy hôm sau Quý Dương mới thấy được sức mạnh mạnh mẽ của dân mạng, mặc dù cậu nói có thể trả tiền ship, nhưng thật sự cơ bản không cần trả, xe lớn xe nhỏ từ các nhà chuyển phát nhanh đưa tới, thời gian một ngày liền chồng chất ở khu nhà nhỏ của viện mồ côi đến nửa đầy, sau đấy tỏ rõ vẫn còn giao tới cuồn cuồn không ngừng nữa.
Trong đồ đưa tới có bỉm, có sữa bột dinh dưỡng, có đồ chơi có quần áo, đủ loại đồ vật chu đáo gần như có thể nghĩ ra là đều có người đưa tới. Ngay cả cô gái trong nội thành cũng qua đây giúp đỡ sắp xếp, cũng tốn rất lâu mới làm gần xong.
Ngoài ra có vài dân mạng trực tiếp thừa dịp thời gian cuối tuần nên tới tìm, lại đây làm tình nguyện viên giúp đỡ, viện mồ côi náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nhưng nhiều đồ như vậy viện mồ côi tạm thời không tiêu hóa được, Quý Dương không thể không lên mạng nói cho mọi người tạm thời đừng gửi đồ qua nữa, thêm nữa cậu còn phải cùng những tình nguyện viên khác tìm chỗ chuyển đồ đi.
Cũng may thời kỳ đầu hỗn loạn, các công việc sau đấy đều rõ ràng trật tự. Dì viện mồ côi vui vẻ, Quý Dương vui vẻ, cô gái bắt đầu làm quyên tặng trước là vui vẻ nhất, bởi vì trong các tình nguyện viên sau khi thấy weibo Quý Dương thì có rất nhiều ở gần cô còn cùng chung chí hướng, họ dứt khoát làm một tổ chức tình nguyện nhỏ, dự định sau này vẫn luôn làm tiếp chuyện này.
Không chỉ viện mồ côi này, mấy viện mồ côi viện dưỡng lão khác gần đây đều nhận được rất nhiều thứ được chia sẻ ra ngoài. Một trong những tình nguyện viên có phòng trống trong nhà, sau đó dứt khoát dùng làm kho hàng, dân mạng cứ gửi đồ qua, những tình nguyện viên sẽ căn cứ yêu cầu thống nhất của mọi người mà phân phối ra các nơi.
Ngoài ra viện mồ côi vốn không có người lạ cũng bắt đầu có nhiều tình nguyện viên đúng giờ qua hơn, khiến hoàn cảnh khá hơn nhiều.
Qua hơn nửa tháng, Quý Dương cũng trở nên tràn đầy động lực tinh thần mười phần, đi lại dưới mặt trời với các tình nguyện viên, làn da trắng non mềm hồi đầu cũng ăn nắng mà đen hơn chút. Chẳng qua buổi tối Tần Lộ Dịch ở trong video trêu ghẹo gọi cậu là cục than đen cậu cũng không giận, trái lại còn tỏa sáng nói với Tần Lộ Dịch hôm đó cậu đi hai viện mồ côi, chỉ lái xe đã bỏ ra bảy, tám tiếng vân vân.
Trước sau gộp lại hai mươi mấy ngày, ăn khổ còn nhiều hơn nửa đời trước của cậu, nhưng người vừa nhìn liền rất yếu ớt như Quý Dương vậy mà chẳng hề kêu khổ. Vì thế ngay cả Quý Hạo rắn độc cũng khen ngợi cậu một trận.
Mà bên Tần Lộ Dịch, cuối tuần này hợp đồng giữa hắn và Ngôi Cao Toàn Cầu hoàn toàn đến kỳ hạn. Mặc dù Ngôi Cao Toàn Cầu cố gắng giữ lại, nhưng Tần Lộ Dịch không có ý ký thêm, Toàn Cầu nâng giá cao tới đâu cũng chẳng có chút tác dụng.
“Thật ra không làm streamer cũng rất tốt, ” Buổi tối Quý Dương vừa đâm chân bị mài nổi bọt nước vừa chat video với Tần Lộ Dịch, miệng hơi chua, “Các anh các chị làm tình nguyện viên với anh đều là fan của em, hôm nào cũng hỏi thăm anh sở thích của em.”
Ánh mắt Tần Lộ Dịch nhìn chân cậu còn chuyên chú hơn Quý Dương: “Anh đưa điện thoại qua chút đi, em nhìn giùm anh anh đừng tự đâm loạn, họ hỏi thăm, vậy anh nói sao?”
Hai người nói chuyện đều là nửa câu đầu nửa câu sau không liên quan nhau.
“Ai nha, anh cầm điện thoại thì làm sao đâm chứ, lát mà đâm trúng thịt thì đau chết mất, anh có thể nói sao nữa, anh nói anh và em không quen nhau.”
Quý Dương không nói dối, cậu thật sự nói bừa như vậy trước mặt những dân mạng ở đó, tuy họ rất tốt, nhưng cứ lải nhải hỏi chuyện của Tần Lộ Dịch thì thật sự làm Quý Dương thấy hơi phiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.