Edit: Pơ
Nghe hai tiếng "sếp Văn", Lộ Văn Tinh ngước mắt nhìn Văn Tranh.
Có phải anh sếp Văn mà cậu nghĩ không? Anh hai của Văn Dụ ấy.
Cậu nhìn y có phần ngẩn ngơ, anh Văn Dụ là con lai ư?
Thế thì lạ nhỉ, trông Văn Dụ có nét lai nào đâu.
Lúc cậu ngẩn ngơ, Văn Tranh đã khóa hai tay Tương Chính Tần ra sau, ép mạnh gã vào tường.
"A! Đau..."
Nghe gã suýt xoa, Văn Tranh còn chẳng nương tay, nện gã xuống sàn, thấy đối phương giơ tay, Tương Chính Tần vội ôm đầu.
"Sếp Văn, sếp Văn, anh hiểu lầm rồi."
Lộ Văn Tinh lấy điện thoại định gọi cho tiếp tân, nhưng chưa kịp nhấn số, dường như y đã biết cậu muốn làm gì.
Y quay đầu bảo cậu. "Gọi cho cảnh sát đi."
"Đừng, đừng gọi cảnh sát. Tôi không có ý gì đâu, tôi, tôi có việc để tìm Lộ Văn Tinh, thực sự không có ý gì cả."
Văn Tranh đanh mặt nhìn gã. "Đi mà giải thích với cảnh sát ấy."
Cầu cứu tiếp tân chẳng được gì đâu, họ chỉ biết kêu bảo vệ đuổi người đi thôi, nhưng với cảnh sát thì lại khác, Tương Chính Tần có hành vi cố ý gây thương tích, cố ý điều tra hành tung, theo dõi, chờ thời cơ quấy rối, chứng cớ đầy đủ thế này, chắc chắn sẽ bị tạm giam.
Văn Tranh không biết chuyện giữa Tương Chính Tần và Lộ Văn Tinh, nhưng trong mắt y, gã là một tên khốn, dù không quen cậu, không hiểu sao y vẫn muốn bảo vệ cậu.
Có lẽ vì cậu quá trong sáng, không nên bị một tên khốn như Tương Chính Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giai-nghe-toi-tro-thanh-thieu-gia-nha-giau-dich-thuc/910507/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.