Hai tay Lăng Vân Phàm ôm lấy khuôn mặt Kỷ Thương Hải, vì ánh sáng mờ mịt nên cậu không thể thấy rõ, cho nên tiến đến cực gần.
Môi và lưỡi của họ chỉ cách khoảng mười centimet, hơi thở đan xen, đôi mắt của Lăng Vân Phàm mở to, cậu nghiêm túc nhìn khóe miệng của Kỷ Thương Hải, nhưng Kỷ Thương Hải lại cảm thấy Lăng Vân Phàm đang quyến rũ tâm hồn hắn, và hắn chỉ muốn ngậm lấy, trêu chọc đôi môi của Lăng Vân Phàm.
Vì thế Kỷ Thương Hải lại gần, muốn hôn Lăng Vân Phàm lần nữa.
"Này, chờ đã." Xung quanh tối quá, Lăng Vân Phàm nhìn không ra trên mặt Kỷ Thương Hải có vết thương nào không, cậu cảm giác được Kỷ Thương Hải lại muốn hôn mình, liền dùng tay ngăn cản hắn lại.
Ngón tay của Lăng Vân Phàm vô tình ấn vào chỗ bầm tím trên má Kỷ Thương Hải, Kỷ Thương Hải vô thức đau đớn hít một hơi khí lạnh.
Lăng Vân Phàm vừa nghe thấy điều gì đó không ổn nên dứt khoát túm Kỷ Thương Hải đến dưới ánh đèn đường, nhìn lại mặt hắn.
Cứ vậy nhìn lên, cuối cùng Lăng Vân Phàm cũng thấy rõ ràng, khóe miệng Kỷ Thương Hải quả thực có một vết bầm tím mờ nhạt, mặc dù vết thương trên má đã được che đậy bởi kem che khuyết điểm nên không thể nhìn thấy được, nhưng nếu không đau, sao Kỷ Thương Hải có thể hít một hơi như vậy.
Đột nhiên Lăng Vân Phàm nghĩ đến điều gì đó, duỗi tay cởi áo của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải dừng một chút, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360888/chuong-100.html