Kỷ Thương Hải không chịu buông tha: "Anh nhớ cậu quá đi mất, này mà là lời nói khách sáo á?"
"Vớ vẩn, mùi tiểu phẩm nồng nặc như này, không phải khách sáo thì là gì?” Lăng Vân Phàm tranh luận, "Anh ấy cũng đâu nói một cách tình tứ rằng anh rất nhớ em đâu”
Kỷ Thương Hải: "Nếu cậu ta nói thế, tôi cũng sẽ không phản ứng như này."
Lăng Vân Phàm: "..." Cậu không nói nên lời.
Kỷ Thương Hải ngừng nói, đi tới hôn Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm lấy lòng bàn tay che miệng, lẩm bẩm: "Tôi còn chưa đánh răng mà."
Vì vậy, Kỷ Thương Hải hôn lên lòng bàn tay đang che miệng của Lăng Vân Phàm, rồi lại hôn vào góc mắt của cậu. Cuối cùng, Kỷ Thương Khung cắn lấy tai Lăng Vân Phàm, cố tình thổi hơi nóng vào, khiến cậu co rúm lại. Sau đó, Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, làm vẻ tội nghiệp nói: "Anh Phàm, chưa bao giờ cậu nói muốn tôi, cũng chưa hôn tôi.”
“Xì.” Lăng Vân Phàm lẩm bẩm, “Chán muốn chết.”
Cậu nói những lời ghét bỏ, nhưng lại đưa tay về phía Kỷ Thương Hải, ôm lấy gò má của Kỷ Thương Hải, dùng sức hôn lên trán hắn.
Kỷ Thương Hải cong mắt cười, tâm tình dễ chịu hơn một chút.
Hắn ôm Lăng Vân Phàm vào lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vân Phàm, đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi”
Lăng Vân Phàm chính đáng mà nói: "Miệng ăn núi lở, nếu chúng ta không làm việc, chẳng lẽ sau này nhờ uống gió Tây Bắc mà tồn tại sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360881/chuong-93.html