Kỷ Thương Hải cố gắng kiềm chế nỗi lòng: "...cậu về quá muộn.”
Lăng Vân Phàm giải thích: “Trong trò chơi dự thi có BUG, tôi đi tìm đàn em để sửa chung, sửa xong đã quá mười hai giờ, từ trường về đến nhà trọ, giờ đã như vậy rồi."
Kỷ Thương Hải rũ mắt, không nói lời nào, vẫn giữ chặt tay của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nghĩ một chút rồi nói: "Sau này nếu tôi về muộn, tôi sẽ thông báo trước cho cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Ừ..."
Lăng Vân Phàm: "Cậu về lúc mấy giờ?”
Kỷ Thương Hải: "Mười giờ rưỡi, hôm nay nhà hàng không có nhiều việc."
Lăng Vân Phàm: "Sau đó cậu ở nhà chờ tôi suốt à? Lần sau đừng chờ nữa, đi ngủ sớm đi.”
Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, hắn quay người hướng về phía Lăng Vân Phàm, bước về phía trước nửa bước, nắm chặt tay cậu, như là đang mệt mỏi hơi hơi cúi xuống, trán đặt lên vai Lăng Vân Phàm: "Tôi không thể ngủ, làm sao tôi có thể ngủ được, tôi luôn kiềm chế, kiềm chế không đến trường của cậu, không đưa cậu từ trường về nhà, đưa cậu đến một nơi chỉ có mình tôi mới có thể nhìn thấy, tôi lại dọa cậu sợ à? Nhưng tôi đã kiềm chế tốt, không hành động bốc đồng, không làm phiền cậu.”
Lăng Vân Phàm vươn tay, vỗ nhẹ lưng Kỷ Thương Hải: "Ừ, làm rất tốt.”
Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cong môi, hắn cảm nhận được Lăng Vân Phàm gần ngay trước mắt, vô cùng thực tế, điều này khiến hắn cảm thấy an tâm.
Kỷ Thương Hải nói: "Vân Phàm, xem xét việc tôi kiềm chế bền bỉ như thế, cho tôi một phần thưởng đi?”
Kỷ Thương Hải: "Hãy tha thứ cho tôi về sai lầm trong quá khứ, tha thứ tôi vì đã thuê người giả làm người cho vay nặng lãi đến đòi nợ, điều này được không?”
Lăng Vân Phàm nghĩ rằng Kỷ Thương Hải sẽ đặt ra yêu cầu đòi hỏi hơn nhiều, khi nghe điều này, cậu cảm thấy có chút thương xót Kỷ Thương Hải, trả lời ngay lập tức: "Được.”
Không ngờ, Kỷ Thương Hải lại bổ sung thêm một câu.
Hắn hỏi: "Sau khi cậu tha thứ cho tất cả mọi sai lầm mà tôi đã mắc trong quá khứ, tôi có được phép hôn cậu không?”
"Khụ." Lăng Vân Phàm ho một tiếng.
"Được không?" Khi thấy Lăng Vân Phàm không trả lời, Kỷ Thương Hải không chịu buông tha.
Lăng Vân Phàm hơi nghiêng đầu vì xấu hổ: "Được."
Kỷ Thương Hải nhếch môi cười nhạt: "Ừ."
"Được rồi được rồi, mấy giờ rồi? Mau nghỉ ngơi đi, thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh." Lăng Vân Phàm cố gắng nhẹ nhàng một chút, rút cổ tay ra khỏi tay Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm thay quần áo và nói với Kỷ Thương Hải trước khi bước vào phòng tắm: “Cậu tắt đèn đi ngủ trước đi, tôi sẽ cố gắng làm nhẹ nhàng để không làm phiền cậu.”
Dù Lăng Vân Phàm nói như vậy, nhưng khi cậu rời khỏi phòng tắm, cậu nhận ra đèn trong phòng khách vẫn sáng, Kỷ Thương Hải ngồi trên đệm, luôn nhìn về hướng phòng tắm. Thấy Lăng Vân Phàm ra khỏi phòng tắm, Kỷ Thương Hải mỉm cười và nói: "Vân Phàm chúc ngủ ngon.”
“Không phải tôi đã bảo cậu đi ngủ nhanh hay sao?” Lăng Vân Phàm vừa nói vừa treo chiếc khăn ướt ở nơi thoáng gió.
“A.” Lợi của Lăng Vân Phàm không hiểu sao đau nhói, “Được rồi.”
Lăng Vân Phàm treo khăn lên và đi về phía phòng, khi đến cửa, cậu theo thói quen nắm cánh cửa, nhưng tại khoảnh khắc đó, Lăng Vân Phàm dừng lại, lại mở cửa ra.
Lăng Vân Phàm thầm nghĩ: Nếu Kỷ Thương Hải lại mơ thấy ác mộng, để cửa mở, cậu có thể kịp thời nghe thấy và đến đánh thức.
Đối diện với ánh mắt tò mò của Kỷ Thương Hải, Lăng Vân Phàm không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé, đi ngủ đi.”
Kể từ ngày đó, cánh cửa phòng Lăng Vân Phàm không bao giờ đóng lại nữa.
-
-
Trong nháy mắt, đã là cuối thu tháng 11. Sau mấy trận mưa nhẹ liên tục, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Kỷ Thương Hải đã làm việc tại nhà hàng ‘Ngon lại đến’ được mười hai ngày, tuy chưa lâu nhưng hắn đã dần trở nên quen thuộc với mọi người trong nhà hàng.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của Kỷ Thương Hải, hắn kết bạn với những người bạn không liên quan gì đến việc hợp tác hay lợi ích cá nhân.
Thứ sáu hôm đó, thời tiết cực kỳ xấu, trời bắt đầu mưa to vào lúc 5 giờ, trong nhà hàng không có khách, mọi người đều có thể tự do làm việc của mình.
Chú Hầu đang cắn hạt dưa “răng rắc". Anh Hùng đang gõ máy tính để tính tiền, "bip bip bip". Anh Trù đang cầm điện thoại nói chuyện với người yêu "tách tách tách".
Còn Kỷ Thương Hải thì đang dạy Trịnh Tư Thanh làm bài tập, chuyện này vốn là việc của Lăng Vân Phàm, nhưng mỗi lần dạy cho Trịnh Tư Thanh bài tập về nhà, Kỷ Thương Hải đều lén lút nhìn chằm chằm cậu, Lăng Vân Phàm đơn giản giao việc này cho Kỷ Thương Hải giải quyết, loại bỏ cơn ớn lạnh dọc sống lưng của mình.
Trịnh Tư Thanh vừa ngẩng đầu vừa viết: “Anh Hải, anh có thích anh Phàm không?”
Cách cô bé nói không lớn, nhưng trong khoảnh khắc đó, tiếng cắn hạt dưa, tiếng gõ máy tính, và tiếng bấm điện thoại, tất cả đều biến mất.
Trịnh Tư Thanh: "Wow, câu trả lời không do dự gì cả, nhưng cả hai anh đều là Alpha mà phải không?”
“Ừ.” Kỷ Thương Hải nói: “Cho dù vậy, anh cũng thích cậu ấy.”
"Tuyệt ghê ~" Trịnh Tư Thanh cảm thán.
Ba người khác cũng gật đầu, trong lòng: "Nhóc Tư Thanh, lời nói của em thật làm người ta đỏ mặt.”
Kỷ Thương Hải hỏi: "Rõ ràng lắm sao?"
Giọng điệu của Trịnh Tư Thanh có phần khoa trương: "Siêu — rõ ràng luôn! Mỗi lần nhìn thấy anh Phàm, mắt anh sẽ sáng lên! Anh biết đấy, chính là nhấp nháy lên một chút.”
Kỷ Thương Hải: “Mắt người không phải là nguồn sáng, sẽ không đột nhiên sáng lên.”
Trịnh Tư Thanh: “Anh Hải, anh có dị ứng với lãng mạn không?”
Kỷ Thương Hải: “Anh không biết có phải hay không dị ứng với lãng mạn, nhưng anh biết em đã làm bài tập trắc nghiệm này gần một tiếng rồi.”
Trịnh Tư Thanh: "Ôi." Cô bé tiếp tục chăm chỉ viết bài tập..
6 giờ 10, mưa tạnh dần, bảy tám bàn khách kéo đến, quán trở nên đông đúc.
Kỷ Thương Hải đang đứng ở quầy gọi món, chờ khách đến để giúp đỡ, đúng lúc này, một người ra khỏi phòng riêng, la to: "Nhân viên đâu!? Mau vào đây!”
“Tới đây, tới đây.” Trịnh Tư Thanh nghe thấy liền nhanh chóng bước vào trong phòng riêng.
Kỷ Thương Hải hơi cau mày khi nhìn thấy vị khách say rượu, lo lắng bước tới.
Vừa tới cửa phòng riêng, hắn đã nghe thấy tiếng ném cốc từ bên trong.
Kỷ Thương Hải nhanh chóng bước vào trong phòng riêng.
Thực khách đó đang tức giận: "Sao món này lại có sâu? Các người nấu ăn cái kiểu gì vậy? Muốn tôi ăn chết à?"
Trịnh Tư Thanh liên tục xin lỗi: "Quý khách hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ kiểm tra. Nếu là sự thật, chúng tôi sẽ trả lại cho quý khách giá gấp mười lần."
"Kiểm tra gì, con sâu lớn như vậy mà không thấy à? Cái gì mà sự thật, có ý gì?” Khách hàng vươn tay muốn nắm lấy tay Trịnh Tư Thanh, muốn kéo cô bé đến bàn để cô nhìn thấy con sâu trong đĩa ăn.
Kỷ Thương Hải đưa tay cản lại, túm Trịnh Tư Thanh ra sau lưng che chở.
Động thái này khiến thực khách tức giận, cầm đĩa thức ăn trực tiếp ném vào người Kỷ Thương Hải, chửi bới.
Canh còn sót lại hòa với dầu đỏ làm vấy bẩn quần áo của Kỷ Thương Hải, khiến hắn trông lộn xộn và tả tơi.
"Có chuyện gì vậy?" Đầu bếp Trình nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy tới.
Trịnh Tư Thanh nhỏ giọng nói: “Khách nói trong bát đĩa có côn trùng.”
Đầu bếp Trình nháy mắt với Trịnh Tư Thanh, Trịnh Tư Thanh lập tức hiểu ra và kéo Kỷ Thương Hải ra khỏi phòng riêng.
Kỷ Thương Hải: "Chuyện này..."
"Không sao đâu. Anh Trù sẽ xử lý việc này. Anh ấy có kinh nghiệm. Đây không phải là lần đầu tiên bọn em gặp phải chuyện như này." Trịnh Tư Thanh nói.
Kỷ Thương Hải dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên.
"Anh Hải, quần áo của anh bị ố rồi, vào bếp lau đi." Trịnh Tư Thanh thở dài, "Em đi gọi cảnh sát."
“Ừ.” Kỷ Thương Hải đi về phía phòng bếp, tình cờ gặp được Trịnh Hùng đang lao vào phòng riêng.
Khi Trịnh Hùng nhìn thấy vết dầu trên người Kỷ Thương Hải, anh tặc lưỡi không hài lòng, vỗ vai an ủi rồi bước nhanh đến phòng riêng nơi xảy ra rắc rối.
Kỷ Thương Hải đi đến bồn rửa tay, cầm một chiếc khăn ướt lên, chậm rãi lau vết dầu đỏ trên người, nhưng điều này chỉ khiến quần áo của hắn trở nên tồi tệ hơn, nước lạnh làm ướt quần áo không chỉ không làm sạch dầu ớt mà còn dính chặt vào da, khiến người ta không thể kiềm chế được cảm giác rùng mình.
Kỷ Thương Hải thở dài.
Hắn hiếm khi hối hận, ngay cả khi tìm được người giả làm kẻ cho vay nặng lãi, hắn cũng không hề hối hận mà là cảm thấy áy náy và hổ thẹn.
Bởi vì Kỷ Thương Hải biết rõ rằng, nếu hắn không làm như vậy ngay từ đầu, Lăng Vân Phàm sẽ không bao giờ về nhà cùng với hắn.
Nhưng bây giờ, Kỷ Thương Hải nhìn vào dầu mỡ trên cái khăn mà bất kỳ cách nào cũng không thể rửa sạch, cảm giác những vết dầu ấy như dán chặt trên trái tim hắn.
Sau khoảng bảy tám phút, Trịnh Hùng trở lại bếp.
Nhìn thấy Kỷ Thương Hải đứng bên bồn rửa tay, quan tâm bước tới, vỗ nhẹ vào của Kỷ Thương Hải, hỏi: "Anh bạn trẻ, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không, đã giải quyết xong chưa?" Kỷ Thương Hải hỏi.
"Ừ, đã kiểm tra camera, nếu là lỗi của chúng tôi thì chúng tôi sẽ xin lỗi và bồi thường." Trịnh Hùng lấy một hộp thuốc lá từ túi, nhét một điếu vào miệng, nhưng anh không hút, Trịnh Hùng không bao giờ hút thuốc trong bếp, chỉ để ngậm trong miệng, "Nhưng nếu là hành vi tống tiền, hm…”
Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
"Chuyện này làm phiền cậu rồi." Trịnh Hùng nhìn lại Kỷ Thương, ánh mắt anh lại trở nên hiền hòa hơn, anh lấy ra vài tờ tiền màu đỏ, đưa cho Kỷ Thương Hải, "Đi mua một bộ quần áo mới đi.”
"Số tiền này tôi không thể nhận." Kỷ Thương Hải xua tay.
“Có cái gì mà không thể nhận?” Trịnh Hùng nhét tiền vào trong túi Kỷ Thương Hải, “Hàng ngày giúp đỡ ở nhà hàng, nếu không cho cậu, tôi sẽ không có lương tâm.”
Nghe được những lời này, Kỷ Thương Hải chỉ cảm thấy trong ngực có một cảm xúc uất ức đang tìm kiếm lối thoát, hắn đột nhiên nói với Trịnh Hùng: "Xin lỗi, người gây rối ở nhà hàng trước đó là do tôi mời đến.”
Trịnh Hùng: "..."
Trịnh Hùng mỉm cười.
Anh nói: "Tôi biết, vài ngày trước khi cậu đến làm việc tại nhà hàng, Vân Phàm đã nói chuyện này với tôi rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]