Lăng Vân Phàm bị kéo mạnh, trượt chân một cái, kêu "Ê ê" hai tiếng.
Bàn tay của Kỷ Thương Hải như kẹp sắt, nắm chặt lấy cổ tay của Lăng Vân Phàm, kéo cậu vào trong nhà.
"Kỷ Thương Hải, tôi còn chưa thay giày." Lăng Vân Phàm hét lên.
Kỷ Thương Hải mắt điếc tai ngơ, dùng sức kéo Lăng Vân Phàm.
"Kỷ Thương Hải!" Lăng Vân Phàm cố gắng hết sức đứng vững tại chỗ, cùng Kỷ Thương Hải tranh giành, nhịn không được kéo hắn lại.
Kỷ Thương Hải bị kéo lại, chợt tỉnh táo lại, hắn quay đầu nhìn Lăng Vân Phàm, vẻ thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt đen còn chưa hoàn toàn biến mất.
Lăng Vân Phàm nói: "Có chuyện gì nói đi, đừng nắm tôi mạnh như thế."
Kỷ Thương Hải cố gắng kiềm chế nỗi lòng: "...cậu về quá muộn.”
Lăng Vân Phàm giải thích: “Trong trò chơi dự thi có BUG, tôi đi tìm đàn em để sửa chung, sửa xong đã quá mười hai giờ, từ trường về đến nhà trọ, giờ đã như vậy rồi."
Kỷ Thương Hải rũ mắt, không nói lời nào, vẫn giữ chặt tay của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm nghĩ một chút rồi nói: "Sau này nếu tôi về muộn, tôi sẽ thông báo trước cho cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Ừ..."
Lăng Vân Phàm: "Cậu về lúc mấy giờ?”
Kỷ Thương Hải: "Mười giờ rưỡi, hôm nay nhà hàng không có nhiều việc."
Lăng Vân Phàm: "Sau đó cậu ở nhà chờ tôi suốt à? Lần sau đừng chờ nữa, đi ngủ sớm đi.”
Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, hắn quay người hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360867/chuong-79.html