Lăng Văn Phàm gọi cho Kỷ Thương Hải với tâm trạng vô cùng lo lắng.
Nhưng bất kể là số điện thoại di động mà Kỷ Thương Hải sử dụng hay số điện thoại di động mà cậu gọi vài ngày trước, đều không thể liên lạc được.
Lăng Vân Phàm cất điện thoại đi với tâm trạng phức tạp, ngồi trong phòng khách một lúc lâu, thấy bầu trời bên ngoài nhà càng ngày càng tối nên đứng dậy rời đi.
Khu dân cư buổi tối trở nên rất náo nhiệt, người lớn đi dạo hoặc tụ tập nói chuyện, còn trẻ con thì rượt đuổi vui chơi, cảnh tượng trước mặt khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy rất hoài niệm, bất giác đi chậm lại.
Cậu nhớ rằng gần đó có một công viên khi còn nhỏ cậu từng chơi, sau một thời gian dài không đến cậu cảm thấy nhớ nó. Mà không biết từ khi nào, cậu vô thức đi về hướng đó.
Không ngờ, Lăng Vân Phàm mới đi được nửa đường thì một cơn gió đen đột nhiên thổi qua, bầu trời đầy mây đen, bao phủ cả sao lẫn trăng.
Lăng Vân Phàm nhìn lên và nghĩ: Trời sắp mưa rồi sao?
Suy nghĩ vừa nảy ra, những hạt mưa lớn rơi thẳng vào mặt cậu.
Trong lúc nhất thời, người đi đường trở nên hoảng loạn, những người có ô vội vàng lục túi xách để lấy ô, còn những người không có ô thì hai tay ôm đầu chạy tán loạn.
Lăng Vân Phàm không mang theo ô, đang suy nghĩ tìm chỗ trú mưa thì một bà cụ bán tạp hóa ven đường vẫy tay với cậu, nhiệt tình hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360862/chuong-74.html