"Em thích anh."
Nghe vậy, Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Thiếu niên rõ ràng là đang tỏ tình, nhưng suy nghĩ của Lăng Vân Phàm lại bị lời nói của cậu ta cuốn đi.
Đã từng có một người chịu khó nói điều này với Lăng Vân Phàm không biết bao nhiêu lần.
Có lúc, hắn nằm cạnh Lăng Vân Phàm, đắp chăn bông mềm mại cho hai người, hoa quế ngoài cửa sổ trong như sương, hắn nhìn Lăng Vân Phàm trong chốc lát, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Có lúc, hắn nắm tay Lăng Vân Phàm, chậm rãi bước đến bên cạnh Lăng Vân Phàm dưới ánh nắng ấm áp rực rỡ, đôi mắt màu mực sâu như sao trời.
Nhưng cũng có lúc, trong một căn phòng tối tăm và đáng sợ, mắt hắn đỏ hoe, mê muội gần như bệnh h.oạn luôn miệng nói "Tôi thích cậu ".
"Tiền bối!"
Lăng Vân Phàm đột nhiên tỉnh lại khi được đàn em gọi.
"A..." Lăng Vân Phàm phiền muộn xoa xoa tóc bên trán, "Xin lỗi, tôi đột nhiên mất tập trung, xin lỗi."
Đàn em lo lắng nắm chặt góc áo của Lăng Vân Phàm: "Tiền bối... em vừa nói... em..."
"Tôi biết, tôi nghe thấy rồi." Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu, đứng nghiêm trang, cúi đầu xin lỗi lần nữa, "Tôi xin lỗi."
"A..." Vẻ mặt thiếu niên thất vọng, bất đắc dĩ cười: "Em biết tiền bối tốt bụng ưu tú như vậy, sao có thể không có người yêu? Em thật hâm mộ Omega kia."
Lăng Vân Phàm cụp mắt xuống: "Thật xin lỗi, nhất định cậu sẽ gặp được người tốt hơn tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360855/chuong-67.html