Lăng Vân Phàm tức giận: "Cậu quan tâm tôi đi đâu làm gì? Trả lại chứng minh thư cho tôi!"
Kỷ Thương Hải: "Không thể."
Câu trả lời của Kỷ Thương Hải khiến cơn tức giận của Lăng Vân Phàm đạt đến đỉnh điểm, Lăng Vân Phàm không nói nhảm với Kỷ Thương Hải nữa, dùng sức đẩy người ra, quay người rời đi.
Kỷ Thương Hải bị đẩy một cái khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Hắn vội vàng ổn định thân thể, lần nữa cản Lăng Vân Phàm lại: "Vân Phàm, đừng làm loạn nữa, hãy suy nghĩ kỹ, thực ra cậu không có nơi nào khác để đi, chỉ có đây mới là nhà của cậu, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi, cậu đã không còn nơi nào khác để đi!"
Một từ, giống như tia lửa bay vào đống thuốc nổ khô, phát nổ ngay lập tức, thổi bay lý trí và sự bình tĩnh của Lăng Vân Phàm thành từng mảnh.
Lăng Vân Phàm lao tới, túm lấy cổ áo Kỷ Thương Hải, đẩy hắn vào tường, giọng nói xé lòng như dã thú bị dồn vào chân tường: "Tôi có nhà riêng của mình! Vốn dĩ tôi có nhà riêng! Mọi thứ cha mẹ tôi để lại đều ở đấy! Đó là nhà của tôi!!"
Sau cơn tức giận là sự kiệt sức và đau buồn, đôi mắt đỏ như máu của Lăng Vân Phàm lại trào ra nước mắt, tuy vẫn đang nắm cổ áo Kỷ Thương Hải nhưng lưng cậu như bị vật nặng đè xuống, cậu không thể không cúi xuống, cậu đổ gục và khóc nức nở: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Buông tha cho tôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360849/chuong-61.html