Lăng Vân Phàm không có gì để phản bác Kỷ Thương Hải, liền nhẹ nhàng đẩy vai hắn rồi làm theo.
Lăng Vân Phàm: "Lòng bàn tay đừng dùng lực, vết thương... ừm..."
Kỷ Thương Hải chống khuỷu tay lên hai bên đầu Lăng Vân Phàm, hôn thật sâu như cuỗm đi hơi thở của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm bị mút lưỡi đến tê dại, cậu còn đang suy nghĩ đến bàn tay đang bị thương của Kỷ Thương Hải: "Ngồi dậy, ngồi dậy lại hôn."
Sau đó Kỷ Thương Hải vòng một tay qua eo Lăng Vân Phàm, bế cậu lên, tiếp tục hôn cậu.
Kỷ Thương Hải chỉ hôn lên đôi môi mềm mại thôi cũng chưa đủ, hắn quay đầu dùng răng nhẹ nhàng xoa bóp tuyến sau gáy của Lăng Vân Phàm, tùy ý phóng thích pheromone, để lại trên người Lăng Vân Phàm hương hoa súng yên tĩnh lạnh lẽo..
Lăng Vân Phàm hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều, để Kỷ Thương Hải lưu lại dấu vết trên người, đột nhiên nghĩ tới chuyện cũ, cười nói: "Cậu Kỷ, có phải cậu có một danh tính ẩn là một nhà văn không? Trước đây, cậu đã nhận ra tôi giả vờ mất trí nhớ, đã viết rất nhiều câu chuyện cho tôi nghe, còn nói rằng bộ ghế sofa này chúng ta đã cùng nhau chọn, và trên ghế sofa... um..."
Trong lúc Lăng Vân Phi đang nói, giọng điệu cậu thay đổi, bởi vì tay không bị thương của Kỷ Thương Hải đã lộn vào dưới áo sơ mi và ôm chặt vùng eo cậu.
Cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng của người bên cạnh do hành động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360840/chuong-52.html