Lăng Vân Phàm chủ động tới gần, làm toàn thân Kỷ Thương Hải cứng đờ, hắn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve lưng an ủi Lăng Vân Phàm.
Hai người đối mặt nhau, Kỷ Thương Hải không thấy được biểu cảm gì trên khuôn mặt Lăng Vân Phàm, tựa hồ như sợ quấy rầy cái gì đó, hắn chỉ có thể nhẹ giọng hỏi,: "Cậu làm sao vậy?"
Lăng Vân Phàm: "Không sao." Tuy nói như vậy, nhưng cậu vẫn tựa vào vai Kỷ Thương Hải, không hề nhúc nhích.
Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, lời nói nhẹ nhàng như gió tháng ba: "Cậu rất nỗ lực, Vân Phàm đã vất vả rồi, chúc mừng cậu trở lại trường học."
Lăng Vân Phàm không nói nên lời, hốc mắt chua xót, ngực như thắt lại.
Trong đầu Lăng Vân Phàm, cậu hy vọng có thể nghe được những lời động viên, khen ngợi từ bạn bè về việc cậu đã nỗ lực và vất vả như thế nào, nơi đây với Kỷ Thương Hải, cậu đã đạt được điều này.
Đạt được sự cổ vũ và khen ngợi, thật ra lại dễ dàng đến vậy sao?
Cậu tự nhận mình là một người kiên cường.
Cậu đã chịu đựng việc ba mẹ đột ngột qua đời, bị anh em tốt phản bội, một mình chịu đựng những áp lực và nợ nần.
Vì vậy, cậu thường tự nhủ với mình rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không bị đánh bại.
Nhưng hôm nay, khi nghe bạn cùng phòng nghi kỵ về mình, những chuyện xảy ra tại quán ăn, Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360823/chuong-35.html