Lăng Vân Phàm trả lời dứt khoát: "Được, cậu nói đi. "
Đừng nói là một điều kiện, cho dù là hàng trăm điều kiện, cậu cũng sẽ đồng ý.
Kỷ Thương Hải: "Khi đi học, đừng thân mật với người khác quá, nếu không tôi sẽ ghen tị đến nổi điên mất."
"A..." Vỗn dĩ Lăng Vân Phàm đang chờ điều kiện bằng vẻ mặt rất nghiêm túc, lại bị Kỷ Thương Hải nói mấy câu tán tỉnh, khiến hai gò má cậu hơi ửng hồng, che môi ho nhẹ một tiếng, " Không cần vì chuyện này mà nổi điên đâu"
Kỷ Thương Hải: " Cậu phải đồng ý mới được."
Lăng Vân Phàm "Tôi hứa với cậu."
Kỷ Thương Hải mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như sao.
Lăng Vân Phàm nhìn vào sườn mặt hắn, bất lực nghĩ, chỉ là một lời hứa mà vui vẻ đến vậy sao?
"Chúng ta nói tiếp." Lăng Vân Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Vừa rồi cậu nghe tôi nói giả bộ mất trí nhớ, cậu không có chút kinh ngạc nào luôn, tại sao vậy?"
Sắc mặt Kỷ Thương Hải không thay đổi: "Thực ra tôi cũng mơ hồ đoán được chút rồi."
"Cái gì!!!" Lăng Vân Phàm mất bình tĩnh hô lên.
Cậu một tay che mặt, che mắt, hít sâu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, từ giữa kẽ tay lộ ra một con mắt: " Cậu đoán được khi nào vậy?"
Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười: "Ngày đưa cậu đến bệnh viện."
Lăng Vân Phàm: "Vậy tại sao cậu không..." Vạch trần tôi.
Lăng Vân Phàm không hỏi hết, bởi vì câu trả lời đã quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360820/chuong-32.html