Lăng Vân Phàm ngồi dậy, nhìn nồi cháo kê bốc khói trước mặt, tâm trạng còn phức tạp hơn nhân tử Lagrangian.
Tên họ Kỷ kia, mau thu bớt sức mạnh của người bạn trai này vào đi!
“Làm sao vậy?” Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm không nhúc nhích, “ Cậu không thích cháo kê sao?”
“Không có.” Lăng Vân Phàm nhanh chóng cầm lấy thìa, cúi đầu húp cháo.
Kỷ Thương Hải đợi cậu uống xong mới thu dọn bát.
Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn hắn: "Cậu không đi làm sao?"
Kỷ Thương Hải: "Tôi xin nghỉ."
Lăng Vân Phàm: " Hả? Tại sao?"
Kỷ Thương Hải: " Cậu phát bệnh, tôi không yên tâm."
Lăng Vân Phàm lập tức bị sặc cháo.
“Chậm một chút.” Kỷ Thương Hải vươn tay vỗ vỗ lưng Lăng Vân Phàm.
"Ừm, Ừ." Lăng Vân Phàm gật đầu, nhanh chóng ăn hết cháo.
Kỷ Thương Hải thu dọn bàn ăn, thu lại bát và thìa rồi rời khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm ngã ra sau, dựa vào đầu giường, cảm thấy bụng mình đầy ắp, không khỏi nghĩ đến những ngày tháng một mình ở căn nhà thuê, cơn đau da dạy tra tấn cậu thừa sống thiếu chết.
"Ngoài ba mẹ ra thì chưa bao giờ có ai chăm sóc mình như vậy cả..." Lăng Vân Phàm thì thầm, " Thật dễ dàng khiến người ta không lỡ rời xa mà..."
-
Với sự chăm sóc tỉ mỉ của Kỷ Thương Hải, cho dù bệnh dạ dày của Lăng Vân Phàm có yếu ớt đến đâu cũng trở lên tốt hơn.
Trong tuần tiếp theo, khi Kỷ Thương Hải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360816/chuong-28.html