Gần công viên có một tiệm cắt tóc nhỏ, chủ quán là một người đàn ông lớn tuổi, khỏe mạnh, có tay nghề cao, không chỉ thu tiền có tâm mà còn am hiểu thẩm mỹ của thời kỳ hoàng kim của điện ảnh và truyền hình Hồng Kông, Lăng Vân Phàm thường xuyên cắt tóc ở chỗ của ông chú.
Lăng Vân Phàm mỉm cười đẩy Kỷ Thương Hải đến trước mắt ông chú.
Ông chú từ từ nâng chiếc kéo răng cưa trong tay lên, xoẹt xoẹt hai lần trong không khí.
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải nhỏ yếu và bất lực lùi lại phía sau nửa bước, bị Lăng Vân Phàm với một nụ cười nham hiểm túm lại và ấn xuống ghế.
Ông chú lấy tạp dề ra buộc quanh cổ Kỷ Thương Hải, hắn dồn khí vào đan điền, tiến lên một buớc, hai tay vung lên, lớn tiếng quát, " Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, lấy mười năm nghìn tiền cắt tóc. "
Lăng Vân Phàm vỗ tay tán thưởng: "Haha! Chất lượng vừa tốt, giá lại thấp!"
Ông chú: " Thiên vương cái địa hổ (*),ai bảo cháu là khách hàng quen chứ. "
*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu”. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
( Tra trên gg thì nó ghi vậy á.)
Lăng Vân Phàm giơ ngón tay cái lên: “ Chú thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360802/chuong-14.html