Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lăng Vân Phàm: "Cái đó...cậu có thể thả tôi xuống được không?"
Kỷ Thương Hải: "Tại sao?
Bởi vì khoảng bốn triệu năm trước, tổ tiên loài người đã học cách đi thẳng để thích nghi với môi trường đồng cỏ khô cằn, nên đôi chân tiến hóa hàng triệu năm của tôi không phải là vô dụng.
Lăng Vân Phàm: "Thật khó xử quá..."
Kỷ Thương Hải mỉm cười: "Nhưng tôi thường xuyên ôm cậu như thế này mà, cậu chưa bao giờ cảm thấy khó xử cả."
Lăng Vân Phàm: "... Buông ra!"
Có cái rắm!
Kỷ Thương Hải: “Buông ra?”
Lăng Vân Phàm yếu ớt nói, “Thả tôi xuống…”
Tâm trạng Kỷ Thương Hải có vẻ rất tốt: " Không thả."
Lăng Vân Phàm: “…”
Bực rồi, cậu muốn đánh người.
Lăng Vân Phàm cố gắng giải thích: "... Cậu biết đấy, tôi đã hoàn toàn quên đi quá khứ rồi, đối với tôi bây giờ thì cậu là một người vô cùng xa lạ, tôi thực sự cảm thấy rất khó xử, xin cậu hãy để tôi xuống, tôi có thể tự đi được mà."
Nụ cười của Kỷ Thương Hải trầm xuống, hắn trầm mặc chốc lát, sau khi liếc nhìn người trong lòng, vẫn không buông Lăng Vân Phàm ra, liền siết chặt cánh tay đem Lăng Vân Phàm ôm vào lòng: " Đầu gối của cậu chảy máu rồi, đừng cố ép buộc bản thân mình. Hơn nữa, cũng sắp đến nơi rồi. "
Kỷ Thương Hải không nói dối.
Sau khi hai người đi thẳng từ thang máy trong hành lang bệnh viện đến bãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-vo-mat-tri-nho-tinh-dich-noi-toi-la-ban-trai-han/3360797/chuong-9.html