Edit: Bảo Vy ===================== Thẳng đến khi ra khỏi sân bay, lên xe buýt mà tổ tiết mục an bài xong xuôi, lời mời kết bạn mà An Tri Mĩ gửi ra, như là đá chìm đáy biển, không có hồi âm. Đoàn người xuống xe buýt, trên đường lại đổi một chiếc thuyền, mãi cho tới khi gần tối, rốt cục cũng tới địa điểm quay chụp —— Tái Nhĩ đảo. Sau khi mọi người xuống thuyền, trong mắt nhất tề xẹt qua một mạt kinh diễm. Tái Nhĩ đảo là hòn đảo nhỏ xinh đẹp, còn được gọi là tiên đảo trên biển, ánh hoàng hôn mờ ảo phản chiếu trên mặt biển, rắc vô số mảnh vàng. Bốn phía là nước biển xanh thẳm vờn quanh, hạt cát bị ánh mắt trời chiếu vào đến nóng bỏng, nhiệt độ nóng bỏng trải khắp đế giày. "Hoa Quốc đang là mùa xuân, nơi này so với mùa hè còn nóng hơn." Ngải Dao đã sớm thay giày thể thao nhẹ, cùng mọi người nói cười. "Hoàn hảo tôi sớm đã có chuẩn bị, bên trong còn mặc áo ngắn tay." Đáp lời là Tiết Thành một vị lão làng chuyên tham gia các tống nghệ, hai mươi tám tuổi, diện mạo tựa như ánh mặt trời. Trên thực tế mấy ngày hôm trước trợ lý đã dặn riêng là chú ý hạng mục công việc, trong đó bao gồm cả mùa ở Tái Nhĩ đảo, nhưng mà tống nghệ bắt đầu quay chụp sau khi rời thuyền, Tiết Thành vì hiệu quả tiết mục không cố ý nói như vậy. Tiết Thành bỗng nhiên nhìn về phía An Tri Mĩ, tươi cười sang sảng: "An An lần đầu tiên đến tiết mục chúng ta, có sợ không?" "Không sợ, các tiền bối hội thủ hạ lưu tình một chút đi." An Tri Mĩ nở nụ cười xuống, con ngươi đen láy rõ ràng rất là đẹp. Tiết Thành cười thần bí: "Kia có thể nói không chừng." Bởi vì thời gian đến Tái Nhĩ đảo đã khá muộn, tổ tiết mục vẫn là có nhân tính, an bài cho mọi người một cái khách sạn, nghỉ ngơi một đêm để dưỡng sức. Ngải Dao đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại bỡn cợt nói: "An An chính mình dẫn theo đồng bọn, đến lúc đó ai chiếu cố ai còn khó mà nói nha." Còn lại một đôi tình lữ Beta khác phái trầm mê tú ân ái cũng nhìn lại đây, tò mò đặt câu hỏi: "Ai a?" An Tri Mĩ theo bản năng liếc về phía Tư Cẩn, chợt nghe Ngải Dao nói: "Tư tiên sinh." Tư Cẩn cách xa mọi người vài bước, nhưng mọi người giống như cùng hắn phân chia ra hai cái thế giới, sườn mặt ưu việt sắc lạnh, khí tràng 'muốn sống chớ gần' tản mát ra xung quanh. An Tri Mĩ chính đại quang minh theo những người khác cùng nhau nhìn về hắn, trong lòng phút chốc nổi lên cảm giác xa lạ, thời điểm Tư Cẩn không cười...... giống như biến thành một người khác. Tiết Thành ra vẻ kinh ngạc nói: "Không có nghe nói Tư tiên sinh cùng An An giao hảo a." Gần nhất phong ba trên mạng mấy người trong lòng đều có sổ, vì cống hiến thu thị dẫn, đạo diễn Diễn hạ biểu tình vừa lòng ở Tiết Thành, chủ động tung đề tài đẩy nhiệt độ. An Tri Mĩ rất kỳ quái, vì cái gì tất cả mọi người khách khí xưng hô với Tư Cẩn là Tư tiên sinh? An Tri Mĩ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Tư Cẩn, thìTư Cẩn đột nhiên quay lại, ánh mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt của An Tri Mĩ. Tư Cẩn nhìn An Tri Mĩ vài lần, đi tới đưa cho An Tri Mĩ một cái khan tay trắng, "Lau mồ hôi." An Tri Mĩ trời sinh sợ nhiệt, làn da lại trắng, cho dù ra một tầng mồ hôi mỏng ở thái dương cũng không hiển đầy mỡ, ngược lại hội có vẻ cả người sáng long lanh, có loại nước trau chuốt sáng bóng An Tri Mĩ sợ run thoáng qua, phản ứng rất nhanh mà tiếp nhận, "Cám ơn." Ngải Dao khoa trương mà đụng vào mặt mình, ngữ khí mang thập phần ai oán mà nói: "Nơi này còn có thiếu mấy vị Omega nam nữ mảnh mai đâu, Tư tiên sinh tại sao không đưa cho người ta?" Tư Cẩn nghiêng đầu, "Thật có lỗi, đây là khăn tôi thường dùng, chỉ có một cái." Thường dùng? Ý tứ là hắn cũng lau qua hay sao? Khăn trên tay đột nhiên có chút phỏng tay a~. Tiết Thành cười to:"Cấp trên ra kì hạn tiết mục cậu cùng tôi thời điểm thưởng manh mối, cùng mảnh mai cũng không dính dáng." Mấy người nháo thành một đoàn, rất nhanh đã tới khách sạn duy nhất trên đảo,cùng đạo diễn phân chia phòng, đều tự kéo hành lý vali, đi tìm phòng của mình. An Tri Mĩ vào gian phòng phía trước, nhìn thấy Tư Cẩn bình tĩnh đi vào phòng đối diện, cái loại cảm giác phân liệt này càng phát ra mãnh liệt. Chẳng lẽ hắn sinh ra ảo giác? ...... Loại ảo giác hoảng hốt này, An Tri Mĩ lau mái tóc ướt, từ phòng tắm đi ra sau biến mất không còn một mảnh. Hắn nhìn thấy chỉ có một cái khăn tắm quấn ngang hông, giọt nước theo cơ bụng chảy xuống sau đó biến mất qua khăn tắm, ngồi trên sô pha đối diện, bởi vì bị khuất mất, nên không rõ nơi ánh mắt hắn nhìn đến. An Tri Mĩ: "...... Anh vào bằng cách nào?" Tư Cẩn chỉ vào cánh cửa khép hờ, "Không đóng cửa là là không được, tôi tiến vào cũng không phát hiện?" An Tri Mĩ: "......" Cậu ra một thân đầy mồ hôi, tùy tay đóng cửa phải đi tắm rửa, không chú ý nhiều như vậy. Quả thật rất nguy hiểm, đảo Tái Nhĩ rốt cuộc là ở nước ngoài, không nói cậu là ngôi sao có thân phận đặc thù, mấy cái vật tư mật đáng giá đều ở bên ngoài, nếu đánh mất thực phiền toái. An Tri Mĩ chuyện tình buổi sáng còn không có nhớ, đừng quá tầm mắt, "Cảm tạ." Ở trong giới giải trí, hai nam nhân ở tống nghệ không có ý vui đùa cùng nhau thập phần bình thường, nhưng thật ra có vẻ tính toán chi li làm cậu nhìn quá mức keo kiệt. Tư Cẩn vội vàng cột lại khăn tắm thay cậu, mặc kệ có bao nhiêu đại thành gặp,cũng phải nói lời cảm tạ. An Tri Mĩ mặc nhất tề suốt, mặc sơ mi màu trắng bộ ở trên nửa người, quần nhạt màu quá bảy phân, một đầu ẩm ướt phát khoát lên trắng noãn trên mặt, giống một sinh trung học xinh đẹp đơn thuần không hiểu sự đời. Cùng đối diện nửa người trên lõa, trên mặt mang theo ý tứ vô lại cùng nam nhân ở chung một phòng, hình ảnh chuyển biến thành cảnh tượng kiều diễm. Hết lần này đến lần khác An Tri Mĩ không hề phát giác, cậu lau khô tóc, bớt thời giờ lại nhìn di động, phát hiện mối tình đầu không có quay về cậu sau đó khó nén thất vọng, nhìn lại Tư Cẩn còn đang ở đây, nhíu mày. "Anh còn có việc gì sao?" Cậu ôm có mục đích cùng Tư Cẩn hợp tác, không có nghĩa là nguyện ý cùng hắn thân cận An Tri Mĩ thình lình nhớ tới mục đích của cậu, thiếu chút nữa đã quên, cậu đáp ứng hợp tác, không phải là bởi vì là Tư Cẩn có tin tức tố làm cho cậu sinh ra khác thường? —— bắt tay một lần, tuyến thể dị động. —— lần hai gần gũi tới gần tuyến thể, đại não mơ hồ. Đối với kì phát tình Omega mà nói, chuyện này đó tuyệt đối không thể nào chỉ là trùng hợp! Tư Cẩn nhíu mày, như vậy là không hy vọng hắn ở trong này sao? Còn chưa nói chuyện,chỉ thấy An Tri Mĩ chớp mắt quan sát hắn, bị nhiệt khí huân ra đỏ ửng nhiễm ở khóe mắt, giống như miêu mễ quyến rũ. An Tri Mĩ sắc mặt thay đổi rất nhanh, vừa mới mơ hồ ghét bỏ trở giờ đã thành hư không, ánh mắt cậu cong lên, "Tư Cẩn, chúng ta là đồng bọn hợp tác sao?" "Đương nhiên." Tư Cẩn hàng năm đứng trên địa vị cao, lần đầu tiên sinh ra cảm giác bị mơ ước. Thực vi diệu. An Tri Mĩ ngừng thở, ra vẻ bình tĩnh mà ném khăn mặt xuống, hướng Tư Cẩn đi tới, "Kỳ thật ta vẫn đối với tin tức tố cấp S thực cảm thấy hứng thú....." Trên mặt nở nụ cười tươi ngọt cơ hồ có thể ủ ra mật đến, "Có thể hay không làm cho ta xem xem, tuyến thể của ngươi là cái dạng gì?" Cậu muốn thử xem, ngoại trừ thăm dò tinh thần lực bao trùm tuyến thể Tư Cẩn, có không hữu hiệu chặn dị thường. Tư Cẩn hiếm khi thoáng sửng sốt, nhìn thấy An Tri Mĩ vẻ mặt vô tư, bỗng nhiên nở nụ cười. Đây là...... muốn cùng hắn tán gẫu về đề tài tư mật sao? Ở thế giới này, tuyến thể là bộ phận trọng yếu của nhân loại, ngoại trừ quan hệ nhân hòa thầy thuốc hết sức thân mật, rất ít có người đem đề tài này, đại còi còi lôi ra để tán gẫu. An Tri Mĩ đến tột cùng là ý tứ gì? Tư Cẩn nghĩ nghĩ, thấy An Tri Mĩ chờ mong tầm mắt hạ xuống, chậm rãi nói: "Không được." An Tri Mĩ sắc mặt khẽ biến, mạnh mẽ duy trì mỉm cười, "Vì cái gì?" Nam nhân trên Sô pha cánh tay miễn cưỡng mà khoát lên bên cạnh, ngũ quan thâm thúy thoạt nhìn giống con lai, hắn thay đổi cái tư thế, rất có hứng thú mà nói:"Trừ phi cậu nói thì sẽ làm." Không có Alpha nào đối với tuyến thể Alpha cảm thấy tò mò. Chỉ có thể là..... có mục đích riêng. An Tri Mĩ trong lòng kinh ngạc một chút —— người này sao có thể nhạy bén đến thế Nhưng cậu đồng dạng thiện vu ngụy trang, thần sắc thoáng lộ ra một chút không kiên nhẫn, không thèm để ý nói: "Không tin quên đi, không xem sẽ không xem." Sau khi che dấu chột dạ, lãnh nghiêm mặt đem người đuổi đi ra ngoài. ...... Tư Cẩn đi rồi, An Tri Mĩ liền gọi điện thoại gọi cho người đến sửa khóa cửa, mới tức khắc rơi xuống chiếc giường mềm mại, đem khó khăn muốn làm với Tư Cẩn để qua sau đầu. Chờ tâm tình tốt lắm điểm, mới mang đi động giấu dưới gối ra. Làm cho cậu đến khang khang, mối tình đầu thêm cậu sao? Cậu ngày này nhìn vô số lần, mỗi một lần đều là thất vọng mà về, lúc này đây vốn cũng không ôm có hi vọng, kết quả ngoài ý muốn phát hiện, bạn tốt xin thông qua! [J: ngài đã tăng thêm bạn tốt J, mau cùng ta nói chuyện phiếm đi ~] An Tri Mĩ đem ghi chú đổi thành "mối tình đầu", sau đó khó nhịn kích động, không ai thấy trong phòng, ôm di động ở trên giường lăn vài vòng. Vui vẻ hơn nửa ngày, mới mở ra nhập tin nhắn, không ngừng gõ phím. Nên nhắn như thế nào đây? Kiểu nghiêm túc? Mối tình đầu có thể hay không cảm thấy được rất không thú vị. Kiểu nhiệt tình? Mối tình đầu có thể hay không cảm thấy được cậu rất lẳng lơ? Trong trí nhớ mối tình đầu với bộ mặt tinh xảo,chung quy yêu bản mặt có chút trẻ con, mặc một thân yếm đáng yêu, một mái tóc thật dài, ngoạn nháo, vô số lần không cẩn thận đánh đỏ mặt tiểu An Tri Mĩ. An Tri Mĩ một mình trầm tư thập phần, Chu Nhiên vừa rồi mới gửi tin nhắn. [ Chu Nhiên: Theo đuổi con gái? Bước đầu tiên, nghĩ biện pháp kéo gần khoảng cách. ] [Chu Nhiên: Bằng không cô ấy theo bản năng đối với ngươi có tâm tính phòng bị, không tốt để tiếp cận. ] [Chu Nhiên: Bước thứ hai, khi nói chuyện ngữ khí không thể quá cứng ngắc, tốt nhất manh một chút. ] [Chu Nhiên: Hiện tại đã không muốn ăn kiểu bá tổng, nghe nói con gái bây giờ thích tiểu nãi cẩu manh manh, có điều, so sánh nổi tiếng. ] An Tri Mĩ đối với này cách này cân nhắc nửa ngày, tìm đường thắng. Có! Chính là bán manh nhưng có điểm khó khăn, cậu sẽ không. An Tri Mĩ tìm Chu Nhiên phải một bộ tự động chuyển hoán manh hệ ngôn ngữ, khẩn trương liếm liếm nhẹ môi ngẩng đầu, sau đó một chữ một chữ, cố nén cảm thấy thẹn mà đập lên giấy. Trước là bán manh đã, còn lại có chuyện gì thì tính sau. [ Tâm Như Chỉ Thủy: ⊙v⊙] Lại dùng một cái tin nhắn thân thiết không cứng ngắc ân cần thăm hỏi, để gợi nhớ lại kí ức. [Tâm Như Chỉ Thủy: Sau 20 năm còn nhớ đến tôi không? (*^▽^*)] Mất chốt là từng bước tiếp cận, cứ vậy nhanh chóng kéo gần khoảng cách song phương, đánh mất tâm cảnh giác nhỏ yếu bất lực lại đáng thương của cô ấy! [Tâm Như Chỉ Thủy: Tôi chính là chồng em đó! o(*//▽//*)q] _______________________________ _______________________________ Tác giả có lời muốn nói: 【 Tiểu kịch tường 】 _ Ba tháng sau. Tư Cẩn ngày xưa sơ đắc tóc chỉnh tề, lại hỗn độn thả xuống, che khuất đôi mắt thâm mầu sâu không thấy đáy. Một cái chân dài gắt gao ngăn chặn người bên dưới lộn xộn, răng nanh sắc bén đột đích tuyến thể làn da non mịn của An Tri Mĩ mà thủ hạ. Cầm lấy thanh giường bỗng dưng nổi lên, "Ngô ——" Trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến âm sắc không rõ, "Ai là chồng, ân?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]