Nói xong, cũng không đợi Tạ Trường Sinh phản ứng mà quay đầu đi vào trong điện.
Động tác này tất nhiên là mang theo vài phần khinh miệt, nhưng nhiều hơn là để thăm dò. Hắn có chút hoài nghi Tạ Trường Sinh có phải đang giả vờ ngốc hay không.
Người ta thường nói, thiếu cái gì thì hay để ý cái đó. Cái tên chó con Tạ Trường Sinh này bình thường luôn để ý nhất đến lễ nghĩa của người khác đối với mình. Nếu không quỳ, roi của Tạ Trường Sinh sẽ chẳng ngần ngại mà chào hỏi người hắn. Nếu Tạ Trường Sinh đang giả vờ ngớ ngẩn, ắt hẳn sẽ có chỗ sơ hở.
Từ khóe mắt, Cố Phi Y quan sát nhất cử nhất động của Tạ Trường Sinh. Hắn thấy Tạ Trường Sinh được cung nhân đỡ dậy từ trong vũng bùn lầy, nhưng lại chẳng hề để tâm đến hành vi thất lễ của cung nhân. Trái lại y còn cười ha hả, đôi mắt cong cong ánh lên nét chân thành tha thiết mà Cố Phi Y chưa từng thấy.
Vào đến trong điện, Cố Phi Y đuổi tất cả hạ nhân lui ra. Tạ Trường Sinh chẳng chút đề phòng, bước vào rồi liền tìm ngay một chiếc ghế ngồi xuống, miệng không ngừng kêu khát: "Ta khát rồi↑, khát rồi↓, khát rồi↑, khát rồi↓…”
Mắt Cố Phi Y đảo qua dấu chân bùn đất Tạ Trường Sinh lưu lại, lại nghĩ đến cảnh y vừa rồi ngồi bệt xuống đất, chẳng mấy chốc chiếc ghế này cũng sẽ bị làm bẩn. Hắn nhịn không được mà nhíu mày: "Trong ấm có trà.”
Tạ Trường Sinh mờ mịt nhìn Cố Phi Y, mặt đầy vẻ đần độn, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-ngu-ta-bi-chuong-an-am-lanh-doi-theo/4818112/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.