Trong số mười học sinh đến từ Thánh Anh có sáu người là nam, trừ bốn người họ còn có Tô Khải và một học sinh nam đeo mắt kính dày hơn đế chai.
Họ có ba chùm chìa khóa, sáu người ba phòng tự do sắp xếp chỗ ở.
Uất Trì Diễn nhìn về phía Giang Ngộ Thời, tự nhiên mà mời gọi cậu ấy đầu tiên: "Chúng ta ở cùng nhau nha?"
Giang Ngộ Thời lại lùi về sau một bước, mặt đầy ghét bỏ nói: "Tôi từ chối, tôi không muốn đánh nhau với cậu đâu..."
Nhận ra câu tiếp theo Giang Ngộ Thời muốn nói là gì, Uất Trì Diễn lập tức cắt ngang: "Cậu im miệng, tôi không ở cùng cậu nữa!"
Tình bạn mong manh của hai người tạm thời bị cắt đứt.
Tô Khải có chút mất kiên nhẫn mà thúc giục: "Các thầy cô vẫn đang đợi ở dưới tầng đấy, các cậu có thể nhanh lên một chút được không."
Tống Chi Lễ đưa một chùm chìa khóa cho Tô Khải trước, nói: "Cậu chọn trước đi."
Uất Trì Diễn càng thêm bất mãn, nói: "Dựa vào cái gì mà cậu ta được chọn trước? Theo tôi thấy lần này không nên để cậu ta tới, làm hỏng tâm trạng tốt đẹp của chúng ta."
"Cậu nghĩ là tôi muốn tới sao?" Hiển nhiên Tô Khải cũng rất mất kiên nhẫn với Uất Trì Diễn, duỗi tay chỉ về phía...
"Tôi!"
Hạ Uyển đột nhiên giơ tay, dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của mọi người, nhiệt tình giành trước một bước: "Tô Khải, chúng ta ở cùng một phòng đi!"
Giang Ngộ Thời: "Hả?"
Uất Trì Diễn: "Cậu điên rồi à?"
Đến ngay cả Tống Chi Lễ cũng nói: "Đừng đùa nữa."
Ngay cả Tô Khải cũng mờ mịt không hiểu gì mà nhìn Hạ Uyển, có thể nói mọi người ở đây ai cũng không hiểu nổi rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Thực ra điều Hạ Uyển nghĩ cũng rất đơn giản, đối với cô thì ở cùng với Tô Khải là lựa chọn tốt nhất.
Điều đầu tiên là Tô Khải không phải một nhân vật quan trọng trong kịch bản gốc, là an toàn nhất.
Hơn nữa bởi vì Tô Khải chán ghét cô, cho nên thời gian hai người ở cùng nhau nhất định sẽ ngắn nhất.
Quan hệ của bọn họ không tốt, cho nên Tô Khải cũng sẽ không quá mức chú ý đến cô, xác suất bị phát hiện cũng là thấp nhất.
Nhưng nhìn từ góc độ của Tô Khải, ở cùng "Hạ Mộ" đối với cậu ta cũng chẳng có có gì tốt.
Cho nên Tô Khải không chút do dự nói: "Tôi từ chối."
Hiển nhiên là không hể nể mặt Hạ Uyển, cũng đúng, việc cậu ta làm trên lớp còn quá đáng hơn so với ở đây.
Trước nay Uất Trì Diễn đều rất bảo vệ bạn bè của mình, anh kéo Hạ Uyển đến bên cạnh mình một chút, nói: "Ở cùng tôi."
Hạ Uyển tránh khỏi tay của Uất Trì Diễn, lại nhìn về phía Tô Khải, hiển nhiên cũng định từ bỏ dễ dàng như vậy, lời nói ra cũng mang theo ý khiêu khích.
"Tô Khải, cậu không dám à?"
Tô Khải bị lời này làm tức giận, chế giễu nhìn Hạ Uyển: "Tôi có cái gì mà không dám chứ?"
Hạ Uyển khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu ta: "Mỗi ngày trừ việc lên lớp Tống Chi Lễ còn dùng rất nhiều thời gian tham gia quản lý nhiều sự kiện lớn nhỏ trong trường, còn người nào đó đứng hạng hai chắc sẽ không âm thầm bỏ ra công sức gấp mấy lần so với người đứng thứ nhất nhỉ?"
Lời này tuy không dễ nghe mấy, nhưng là phép khích tướng hiệu quả nhất.
Hạ Uyển hếch cằm, không chịu yếu thế nhìn lại cậu ta.
Cuối cùng Tô Khải cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt khó coi mở cửa phòng ứng với chìa khóa của mình, rồi quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Uyển một cái.
Hạ Uyển ngầm hiểu, lập tức cầm theo vali đi lên.
Cửa phòng bị đóng lại.
Để lại ba người đứng nhìn nhau trước cửa.
Uất Trì Diễn: "Không phải, đầu óc cậu ấy bị sao vậy? Sao lại cứ nhất định phải ở cùng với Tô Khải mới được thế?"
Giang Ngộ Thời cũng lắc đầu theo.
Tống Chi Lễ cũng không rõ, cho nên anh ấy không trả lời lại, chỉ đưa một chùm chìa khóa trong tay đưa cho Giang Ngộ Thời, lại liếc nhìn Uất Trì Diễn một cái rồi nói: "Hai người các cậu ở chung đi."
Nói xong, anh ấy lịch sự chào hỏi cùng học sinh nam còn lại, hai người kéo vali đi vào cùng một phòng.
Giang Ngộ Thời nhìn vào chùm chìa khóa trong tay, lại nhìn Uất Trì Diễn trước mặt mình, vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao lại là chúng ta ở chung chứ?"
Mà Hạ Uyển ở bên kia.
Cô đi theo sau Tô Khải bước vào phòng ký túc xá, đây là một phòng dành cho hai người bình thường, giữa hai chiếc giường cách một lối đi nhỏ, không tính là quá gần cũng không đến mức ngượng ngùng.
Rất nhanh Tô Khải đã sắp xếp hành lý lại, đồ cậu ta mang đi cũng rất đơn giản, một ít đồ vệ sinh cá nhân, một vài bộ đồ để thay và giày, còn lại đều là sách vở.
Cho nên bày biện cũng rất đơn giản, quần áo để vào tủ quần áo, sách để lên giá sách, chỉ vài phút đã sắp xếp xong.
Sau đó cậu ta ngồi ở trước giường, cũng không hề nhìn Hạ Uyển.
Mà Hạ Uyển nhìn ba vali hành lý của mình mà rơi vào trầm tư, chỉ có thể đem hai vali quần áo và giày sắp xếp trước một chút, một túi đựng đồ quấn ngực và nội y cũng lén bỏ vào được tủ quần áo.
Còn cái vali cuối cùng...
Hạ Uyển đẩy vào tận trong cùng, không hề mở ra.
Cũng chính vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cùng với tiếng gọi cửa ầm ĩ của Uất Trì Diễn: "Xuống tầng! Tập hợp! Lên lớp thôi!"
Học viện Thánh Vũ, lớp 12A1.
Thầy giáo đứng trên bục giảng bắt đầu tiết học, mà học sinh dưới bục hôm nay lại rất nhộn nhịp.
Bởi vì toàn bộ Thánh Vũ đều biết đến tin tức lớn ngày hôm nay..
Hôm nay nhóm học sinh trao đổi của Thánh Anh sẽ tới đây.
Nhóm F4 do Thánh Anh bầu ra, vậy mà lại những ba người đến đây! Có thể mở rộng tầm mắt rồi.
Dường như tất cả mọi người đều đang thảo luận và chờ mong chuyện này.
Trong mười học sinh này, có năm người sẽ đến lớp A1, còn lại năm người sẽ đến lớp A2.
Hứa Dao Dao ngồi ở vị trí trung tâm hàng đầu, hôm nay tinh thần cũng có chút không yên, đến cả thầy giáo đang giảng bài cũng không nghiêm túc nghe.
Cô ấy hy vọng những người có liên quan đến kịch bản đều có thể đến lớp A2, cách cô ấy càng xa càng tốt.
Nhưng mà đi kèm với một tiếng hét của các bạn học sinh, nhìn những khuôn mặt quen thuộc ở trước cửa đi theo sau thầy giáo, Hứa Dao Dao đưa tay che mặt, thở dài một hơi.
Quả nhiên, vẫn là bọn họ.
Tất cả những học sinh nữ khác đều hưng phấn hoặc vô cùng chờ mong mà nhìn ra ngoài cửa, chỉ có Hứa Dao Dao cúi thấp đầu mình.
Bạn cùng bàn cũng hưng phấn nói: "Dao Dao, cậu xem! Tống Chi Lễ kia cực kỳ lợi hại, thành tích của cậu ấy còn tốt hơn học thần như cậu, mình sùng bái cậu ấy rất lâu rồi!"
Hứa Dao Dao lật giở trang sách, nói: "Ừ."
Cực kỳ qua loa.
Nhưng mà bạn cùng bàn không hề cảm nhận được, bởi vì cô ấy đã bị khuôn mặt anh tuấn của Tống Chi Lễ hấp dẫn hết 100% sự chú ý mất rồi.
Đại đa số học sinh nữ trong lớp đều là như vậy, tuy rằng Thánh Anh và Thánh Vũ như nước lửa đối nghịch nhau đã nhiều năm, nhưng có ai lại có thể từ chối người đẹp trai được chứ?
Đại đa số học sinh nam lại khinh thường, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Cũng chỉ có như vậy mà thôi.", sau đó lập tức bị cô bạn bên cạnh xem thường không thương tiếc.
Thầy giáo đứng trên bục giảng lập tức gõ gõ xuống bàn, hô: "Yên lặng! Mấy đứa này cứ bị gì vậy, đừng để người ta xem như trò cười!"
Phòng học lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Người đến lớp A1 là Tống Chi Lễ, Tô Khải, Giang Ngộ Thời cùng với Hạ Uyển và Uất Trì Diễn, là sự kết hợp của ba người có thành tích tốt và hai người có thành tích kém.
Diện mạo của Tô Khải cũng cực kỳ tuấn tú, hằng năm bầu phiếu ở F4 đều có thể vào được top 10.
Mấy người cùng nhau đi đến lớp A1, quả thực giống như là người nổi tiếng trên TV đến tham gia hoạt động.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn họ, trong lúc mỗi người đang tự giới thiệu bản thân, cả trường Thánh Vũ đều đã đang lưu truyền về bức ảnh của họ rồi.
Lớp A2 bên cạnh.
Lục Việt tựa lên bàn, bị tiếng nói chuyện của đàn em hàng trước đánh thức dậy.
Anh ta kỳ quái ngẩng đầu: "Mới sáng sớm đã không để cho người ta ngủ rồi, các cậu đang làm cái gì vậy hả?"
Đàn em chỉ lên trên bục giảng, bốn nữ một nam mặc đồng phục Thánh Anh vô cùng bắt mắt đang đứng ở đó.
"Đám người của Thánh Anh đến rồi à?" Lục Việt nhắc tới Thánh Anh cũng có vài phần mất kiên nhẫn, nhưng khi xác nhận trên bục giảng không có người quen, nói: "Cũng may người tôi ghét nhất không đến."
Hai đàn em nhìn nhau, một trong số đó lấy hết can đảm nói: "Không phải... người anh ghét nhất cũng đến rồi, chỉ là đang ở lớp A1."
Lục Việt hỏi: "Người nào cơ?"
Đàn em: "... Tất cả."
Lục Việt ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi hỏi: "Tôi không nghe rõ, cậu lặp lại lần nữa, có ai đến cơ?"
Đàn em: "Đều đến cả rồi."
Lục Việt: "..."
Những học sinh khác của Thánh Anh đều đã vào được xếp vào chỗ, thầy giáo lớp A2 cũng tiếp tục giảng bài, mà Lục Việt đã trực tiếp đứng dậy đi từ cửa sau ra ngoài.
Theo đó là một tiếng thông báo hết tiết đột ngột vang lên.
Mỗi lớp ở hành lang, đều có một nhóm người giống như là bị điên mà lao ra ngoài, hướng thẳng tới đến lớp 12A1.
Mà bạo chúa Lục Việt, giờ phút này cũng không còn chút uy nghiêm nào, bị người người dồn đến trước cửa phòng học của lớp A1.
Ngay lúc nhìn thấy Giang Ngộ Thời, Lục Việt nhíu mày.
Lúc nhìn thấy Uất Trì Diễn, Lục Việt trợn trắng mắt.
Lúc nhìn thấy Hạ Uyển, Lục Việt nắm chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ. Sao cậu ta cũng tới đây rồi?
Hạ Mộ đáng ghét, cách xa Dao Dao của anh ta ra một chút! Đó là nữ thần của anh ta! Không ai được đến gần!
Cảm nhận được một ánh mắt đầy ai oán, Hạ Uyển ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Việt kia thì không tự chủ được mà duỗi tay cào cào vào ống tay áo của Giang Ngộ Thời ở bên cạnh.
Giang Ngộ Thời liếc một cái theo, lại lập tức ho khan hai tiếng ám chỉ cho Tống Chi Lễ và Uất Trì Diễn.
Đến cả Tô Khải cũng bị hành động này kinh động đến mà ngẩng đầu nhìn theo, ngay sau đó lại phiền chán cúi đầu lần nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu ta.
Chỗ ngồi hiện tại là Tống Chi Lễ và Uất Trì Diễn ngồi ở hàng thứ hai, cũng ngay gần bên cạnh của Hứa Dao Dao.
Mà Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời lại ngồi ở phía sau của Tống Chi Lễ và Uất Trì Diễn, còn Tô Khải thì ngồi một mình phía sau Hứa Dao Dao.
Nhìn thấy Lục Việt ở ngoài cửa sổ, Uất Trì Diễn quay đầu lại nói: "Yên tâm, chúng ta là khách, cậu ta mà dám làm gì thì chúng ta sẽ..."
Giang Ngộ Thời nói tiếp: "Hội đồng?"
Uất Trì Diễn lắc đầu, đầy cao ngạo mà nói ra từng chữ: "Chúng ta mách thầy cô."
Giang Ngộ Thời: "..."
Hạ Uyển: "..."
Mặc dù hèn, nhưng quả thật rất hợp lý.
Bởi vì từ trước đến nay Thánh Anh và Thánh Vũ đều không hợp nhau, cho nên hai trường càng không thể để học sinh của đối phương xảy ra chuyện gì trong trường của mình, nếu không việc đó sẽ rất khó giải quyết.
Rồng mạnh khó thắng rắn sao? Không, là rồng mạnh ép chết rắn mà thôi.
Cho nên Uất Trì Diễn bèn làm động tác giả cắt cổ để Lục Việt ở bên ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy, khiêu khích trắng trợn.
Mà Lục Việt cũng biết được anh ta không có cách nào để động vào đám người này ở trong trường của mình được, đứng ở đó càng nghĩ càng giận, cũng chỉ có thể quay về lớp 12A2.
Tiếng chuông vào học rất nhanh đã vang lên.
Chủ nhiệm lớp cũng đi đến, nói một vài câu đơn giản hoan nghênh các học sinh Thánh Anh đến, sau đó muốn sắp xếp một học sinh cùng bọn họ đi tham quan trường một chút.
Rất nhiều cánh tay được giơ lên, tất cả đều muốn giành được cơ hội này.
Nhưng lại bị Uất Trì Diễn giành trước: "Thầy ơi, bọn em quen với bạn học Hứa Dao Dao, để cậu ấy dẫn bọn em đi cũng được ạ."
Chủ nhiệm lớp thấy cũng được, nếu có quen biết thì sẽ tiện hơn rất nhiều.
Sau đó Uất Trì Diễn quay đầu lại nháy mắt với Hạ Uyển, trên mặt viết rõ mấy chữ không cần cảm ơn.
Mà Hứa Dao Dao ngồi phía trên bên trái lúc này cũng đang tìm lý do từ chối: "Nhưng mà thầy ơi, em cũng chỉ mới đến Thánh Vũ chưa được bao lâu..."
"Cứ như vậy đi, thầy tin năng lực của em. Được rồi, cả lớp tiếp tục học bài đi." Chủ nhiệm lớp cắt ngang lời nói của Hứa Dao Dao, nói xong liền đi ra ngoài.
Trong đầu Hạ Uyển và Hứa Dao Dao lúc này đều hiện lên một câu nói: Tôi chỉ muốn yên ổn làm một nữ phụ ác độc thôi.
Bạn cùng bàn với Hứa Dao Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, hạ thấp giọng nói: "Thảo nào cậu không hề kích động một chút nào, hóa ra đã sớm làm quen với họ rồi à."
Hứa Dao Dao vẫn trả lời lấy lệ như trước, chỉ nói: "Chỉ từng gặp một lần mà thôi."
Bạn cùng phòng lại nói: "Thật hâm mộ cậu quá."
Hứa Dao Dao hỏi lại: "Vậy để cậu đi cùng họ đó, may mắn này cho cậu cậu có muốn không?"
Học sinh nữ kia liên tục lắc đầu xua tay, tuy rằng trên mặt cũng có chút do dự, nhưng vẫn thành thật nói: "Không được không được, bọn họ quá đẹp trai rồi, mình đến gần bọn họ sẽ không nói nên lời đâu!"
Hứa Dao Dao: "..."
Đến mức vậy sao? Thật sự đến mức đó sao?
Những người này đến làm cho Hứa Dao Dao cảm thấy có chút không biết phải làm sao, bởi vì trong kịch bản gốc là cô ấy đi đến Thánh Anh, tự nhiên sẽ không có đoạn tình tiết như thế này.
Cô ấy lại không nhịn được liếc "Hạ Mộ" một cái.
Rõ ràng là một nhân vật nằm ngoài kịch bản gốc, tựa như đoạn tình tiết này không nên xảy ra trong kịch bản vậy, sự tồn tại của cậu cũng giống như là một biến số.
Một cảm giác vi diệu hiện lên trong lòng của Hứa Dao Dao, làm cô ấy trong nhất thời chưa kịp thu lại tầm mắt.
Mà chính vào lúc này Hạ Uyển cũng cảm nhận được ánh mắt kia, ngẩng đầu đối mặt với Hứa Dao Dao, ngay sau đó xấu hổ cười, cũng coi như là chào hỏi.
Hứa Dao Dao cũng cười với Hạ Uyển, có chút bối rối thu hồi ánh mắt.
Buổi trưa tan học.
Giữa trưa không muốn ở cùng với bọn họ, Tô Khải lấy tốc độ cả đời này chưa từng có mà đi giao lưu kết bạn cùng bạn cùng bàn, tránh xa bốn người họ.
Mà Hứa Dao Dao lại bị bắt dẫn theo bốn người họ cùng đi đến canteen.
Lúc đến canteen, Hứa Dao Dao có chút do dự, cuối cùng vẫn dẫn bọn họ đi lên tầng hai.
Vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị của các học sinh Thánh Vũ đều ghim trên người Hứa Dao Dao, bởi vì xung quanh cô ấy có bốn thiếu niên anh tuấn khôi ngô như vậy.
Nhìn thấy trước mặt có rất nhiều đồ ăn ngon như vậy, Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn đi lên phía trước, Uất Trì Diễn vừa xem vừa thuận miệng hỏi: "Bình thường cậu ăn gì?"
Bị hỏi vấn đề như vậy, Hứa Dao Dao trong tức khắc không trả lời lại được.
Một học sinh nữ đi qua bày ra ánh mắt khinh miệt, giành lời nói trước: "Bình thường cô ta ăn ở tầng một, học sinh đặc biệt mà, đương nhiên cũng chỉ có thể ăn những món ăn nhanh rẻ tiền thôi, những món trên này không phải là thứ học sinh đặc biệt như cô ta có đủ tiền mua đâu."
Cô gái kia nói xong thì nhìn về phía Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn, mỉm cười nói: "Nhưng mà tôi có thể giới thiệu cho các cậu một chút, đằng trước là đồ ăn Pháp mà tôi vô cùng yêu thích, là do đầu bếp được mời từ nước ngoài về đây, hương vị rất ngon."
Cô gái nói lời này xong, Hứa Dao Dao cũng không phản bác, chỉ là cúi đầu thấp xuống một chút, ngón tay bên cạnh người nắm chặt lại.
Cho dù cô ấy có ưu tú như thế nào, sự tự ti do nghèo khó mang lại vẫn luôn khắc sâu vào trong nội tâm của cô ấy.
Vào những lúc bị làm khó như thế này, phản ứng đầu tiên vậy mà lại không phải là phản bác, mà là trốn tránh.
Hạ Uyển phản ứng lại trước tiên, xem ra canteen ở đây được làm giống như Thánh Anh, tầng một là đồ bình dân, tầng hai là dành cho người có tiền đến tiêu tiền.
Vì thế Hạ Uyển trực tiếp nhìn về phía Hứa Dao Dao, nói: "Hình như nơi này không có thứ tôi thích ăn, lúc vừa vào tôi nhìn thấy ở tầng một có một quán bán mì kéo sợi, có thể đưa tôi xuống đó ăn được không?"
Hứa Dao Dao có chút bất ngờ ngẩng đầu.
Khi bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Hạ Uyển, cô ấy mím môi, lập tức gật đầu thật mạnh.
Hạ Uyển lại nhìn về phía cô gái nói thích ăn đồ Pháp kia, nụ cười yếu ớt nhưng nói ra vài lời không hề dễ nghe: "Dùng thứ được bố mẹ chu cấp cho để nhạo báng cái người khác nỗ lực đạt được, dường như không phải là chuyện gì đáng để kiêu ngạo cả đâu nhỉ?"
Hạ Uyển nói xong nhìn về phía Hứa Dao Dao, nói: "Chúng ta đi thôi."
Nhìn thấy bóng lưng của hai người, Uất Trì Diễn lập tức hô: "Này? Mì kéo sợi gì cơ? Tôi cũng muốn ăn! Các cậu chờ tôi với!"
Giang Ngộ Thời cũng nhìn thoáng qua về phía cô gái kia, đáy mắt mang ý cười nhẹ: "Thật xin lỗi, so với đồ ăn Pháp mà cậu nói, hình như tôi càng thích ăn mì kéo sợi hơn."
Giang Ngộ Thời nói xong nhìn về phía Tống Chi Lễ, hai người một trước một sau cũng đi xuống tầng dưới.
Học sinh nữ kia đứng nguyên tại chỗ, khó có thể tin được nhìn theo đám người Thánh Anh này trực tiếp đi thang máy xuống tầng dưới, đến trước cửa khu bán mì kéo sợi bình dân ở tầng một.
Cô chiêu nhà giàu được nuông chiều từ bé lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy thẹn thùng khó khăn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Ngay lập tức, ngay cả đồ ăn Pháp cô ta cũng không ăn nữa mà rời khỏi canteen.
Tầng dưới.
Năm người ngồi trước một chiếc bàn dài, trước mặt mỗi người đều bày một bát mì kéo sợi.
Giang Ngộ Thời không thể nhịn được nữa ngẩng đầu nói: "Uất Trì Diễn, cậu còn dám lấy thịt trong bát của tôi nữa tôi sẽ giết chết cậu!"
Hạ Uyển mỉm cười: "Tôi tham gia với."
Uất Trì Diễn thu hồi đôi đũa của mình, làm như không nghe thấy, dù sao anh cũng lấy xong rồi.
Nhìn thấy trong bát mì thịt bò của Hạ Uyển đã không còn thịt bò nữa, Hứa Dao Dao đứng dậy đi tới cửa sổ, một mình lấy bốn phần thịt bò, dùng bát bưng tới, chia cho bọn họ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Giang Ngộ Thời lập tức ấn gáy của Uất Trì Diễn, nói: "Bọn tôi hay nói đùa thôi, cậu không cần để ý đâu."
Hứa Dao Dao lắc lắc đầu, nói: "Tôi làm vậy vì muốn cảm ơn các cậu chuyện vừa rồi."
Nghe thấy lời này Uất Trì Diễn không khách khí nữa, trực tiếp cầm lấy một bát lại ăn, nói: "Nên làm thôi, dù rằng tôi cũng không thích cậu lắm, nhưng những lời cô ta nói cũng rất khó nghe. Cũng có nhiều tiền bằng tôi đâu mà còn đòi ra vẻ trước mặt tôi à?"
Giang Ngộ Thời nhìn ánh mắt tràn ngập ghét bỏ của Uất Trì Diễn, đưa phần thịt của chính mình cho anh, nói: "Được rồi, cậu cũng đừng làm bẽ mặt mình nữa."
Hạ Uyển và Tống Chi Lễ lại rất hào phóng nhận lấy phần thịt bò thay lời cảm ơn của Hứa Dao Dao.
Nghĩ đến Hứa Dao Dao chỉ mua có bốn phần, nhìn thấy Uất Trì Diễn chỉ lo cho ăn ngon ở trước mắt, Hạ Uyển chỉ cảm thấy hận không rèn sắt thành thép.
Hạ Uyển gạt một nửa số thịt trong đĩa nhỏ kia vào bát của mình, một nửa còn lại để trước mặt Hứa Dao Dao, nhàn nhạt nói: "Cùng ăn đi."
Hứa Dao Dao nhận lấy, cô ấy cũng hiểu ra được khá nhiều chuyện.
Bởi vì trong mộng, trừ Uất Trì Diễn ra thì cũng không có ai làm hại tới cô ấy.
Cho dù cuối cùng bọn họ vẫn chọn Hạ Uyển thì đó cũng chỉ là lựa chọn thôi, đều không có lỗi với cô ấy. Huống chi bất luận chuyện ở nhà hàng kia, hay là ở tầng hai vừa nãy... những người này đều đã giúp đỡ cô ấy.
Bọn họ không phải người xấu.
Cô ấy không thể vì chuyện trong mộng, mà phủ định tất cả họ.
Đặc biệt là...
Hứa Dao Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía Hạ Uyển, lại lập tức nhìn về đĩa thịt bò trước mặt mình, lại lần nữa cầm lấy chiếc đĩa ở trước mặt.
Một bên khác.
Biết được vậy mà trong trường lại có học sinh nữ dám bắt nạt Hứa Dao Dao, Lục Việt tức giận đến mức ngay tức khắc muốn xắn tay áo đi tìm đối phương giáo huấn một trận.
Mà đàn em lập tức ngăn cản Lục Việt, tiếp tục nói: "Anh Lục, em còn chưa nói xong! Đám người Uất Trì Diễn cũng có mặt lúc đó, bọn họ giúp Hứa Dao Dao rồi."
Lúc nghe xong những lời này, Lục Việt cảm thấy vô cùng khó tin: "Uất Trì Diễn? Cậu ta cũng có thể làm ra chuyện nhân tính như vậy sao?"
Đàn em hồi tưởng lại một chút, nói: "Hình như là cái người tên Hạ Mộ kia ra mặt."
Vẻ mặt Lục Việt lập tức biến đổi.
Tuy rằng chuyện Hạ Mộ trợ giúp Dao Dao làm cho Lục Việt cảm thấy rất không vui vẻ, nhưng dưới tình huống như vậy, anh ta càng sợ sẽ không có người nào bảo vệ cho cô ấy.
Chỉ cần Hứa Dao Dao sống tốt thì bất luận người nào đứng bên cạnh cô ấy... cũng đều có thể.
Đàn em kinh ngạc nói: "Anh Lục? Sao anh lại khóc?"
"Khóc cái quỷ gì!" Lục Việt tức giận nói xong, vẫn là quay đầu đi hướng khác.
Chỉ cần Hạ Mộ là thực lòng đối tốt với Hứa Dao Dao, anh ta nguyện ý cạnh tranh công bằng như cũ.
Trên đường trở về.
Thái độ đối đãi với họ của Hứa Dao Dao rõ ràng đã có biến chuyển, trước kia không có ý muốn cùng nói chuyện, bây giờ đến ánh mắt cũng mang theo ý cười mềm mỏng ôn hòa hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều nhận ra được.
Uất Trì Diễn sờ cánh tay của chính mình, có chút không quen mà nói: "Này, cậu cười với bọn tôi làm gì vậy? Trông có chút đáng sợ."
Mặt Hứa Dao Dao đột nhiên đen lại.
Uất Trì Diễn lại lộ ra vẻ tươi cười, chỉ vào Hứa Dao Dao nhìn về phía Hạ Uyển: "Cậu xem, như thế này giống bình thường hơn nhiều rồi nhỉ? Haha!"
Tống Chi Lễ không nhìn tiếp được nữa, lên tiếng chặn lại: "Uất Trì, biết phép tắc chút đi."
"Ừ?" Uất Trì Diễn quay đầu nhìn anh ấy, sau khi đã xác nhận mình không hề nói sai lại càng thêm khó tin: "Sao tôi lại thành không biết phép tắc rồi?"
Giang Ngộ Thời buồn bã nói: "Quả thật không có tố chất, nhưng mà nghĩ đến cậu là Uất Trì Diễn thì cũng cảm thấy khá hợp lý."
Uất Trì Diễn không ngờ Giang Ngộ Thời lại chỉ trích anh, chất vấn: "... Hả? Từ nhỏ đến lớn có chuyện gì là cậu không tham gia không?"
Hạ Uyển mỉm cười nhìn Hứa Dao Dao nói: "Rất xin lỗi, bọn tôi xin lỗi cậu thay cậu ấy."
Hạ Uyển cũng chỉ thuận miệng nói vài câu, dù sao với quan hệ oan gia của Hứa Dao Dao và Uất Trì Diễn thì họ vẫn sẽ tiếp tục đấu võ mồm thôi.
Mà Hứa Dao Dao cũng chỉ lắc đầu, như là không để trong lòng chút nào, nói: "Không sao đâu."
Mặc dù Hạ Uyển có chút không ngờ lần này Hứa Dao Dao sẽ khoan dung với Uất Trì Diễn, nhưng cô cũng không kịp xem xét thêm, bởi vì trước mắt vẫn có chuyện quan trọng hơn.
Hạ Uyển đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Tống Chi Lễ, hỏi: "Cái cô gái thích cậu lần trước ấy, bây giờ cô ta sao rồi?"
Bởi vì có Hứa Dao Dao ở đây, Hạ Uyển nói cũng vô cùng khéo léo.
Câu hỏi này của Hạ Uyển thực sự quá mức đường đột, nhưng Tống Chi Lễ vẫn trả lời lại: "Đã liên hệ với người nhà cô ấy rồi, bố mẹ cô ấy tới nhà tôi xin lỗi, sau đó đưa cô ấy đi chuyển trường rồi."
Hiển nhiên Uất Trì Diễn vẫn rất không hài lòng với kết quả này, nói: "Nếu đổi lại là tôi, nhất định phải dạy bảo cô ta lâu hơn một chút."
Giang Ngộ Thời chen vào: "Cho nên mới không có ai thích cậu."
Uất Trì Diễn: "?"
Hạ Uyển không để ý đến hai người kia đang nói cái gì, tiếp tục truy hỏi Tống Chi Lễ: "Cô ta chuyển đi đâu rồi?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm." Quả thật Tống Chi Lễ cũng không chú ý đến chuyện sau đó lắm, dù sao thì chuyện này cũng không quá quan trọng đối với anh ấy.
Hạ Uyển nuốt nước miếng, cô không nói chuyện, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía sau Tống Chi Lễ.
Ở đó có một cô gái đang đứng, tết tóc hai bên rất đáng yêu.
Cô ta mặc đồng phục Thánh Vũ, trong tay còn cầm một cây kẹo, cũng đang nhìn về hướng của bọn họ, trong mắt đều là kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Hạ Uyển.
Uất Trì Diễn hỏi: "Ai đây?"
Giang Ngộ Thời trả lời: "Không biết, nhưng hình như có chút quen mắt."
Hứa Dao Dao híp mắt lại, xác nhận thân phận của đối phương, nói: "Hình như là học sinh mới chuyển đến A2 tuần trước, các cậu quen cô ấy sao?"
Hạ Uyển và Tống Chi Lễ đều nhìn nhau một cái, hai người đều rõ ràng trong lòng.
Cô gái trông có vẻ rất ngoan hiền đáng yêu này, là cô gái gặp ở WC hôm đó... là người điên cuồng theo đuổi Tống Chi Lễ.
Cho nên mới nói Tống Chi Lễ để cô ấy chuyển trường, vậy mà lại chuyển tới Thánh Vũ, hôm nay bọn họ cũng đã đến Thánh Vũ, thật đúng là duyên phận kỳ quái.
Hạ Uyển và Tống Chi Lễ đều chưa kịp trả lời câu hỏi kia của Hứa Dao Dao, đã nhìn thấy cô gái kia chạy từng bước lớn tới về phía bọn họ.
Hạ Uyển lập tức chắn Tống Chi Lễ ở sau lưng mình, hạ giọng nói: "Lùi về đằng sau một chút."
Nhìn thấy bóng lưng gầy yếu nhưng lại không hề do dự chặn trước mặt mình, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng Tống Chi Lễ giờ phút này cũng đã tan thành mây khói.
Thực ra... cũng không tính là ký ức quá kinh khủng.
Cô gái tết tóc hai bên kia đi tới, cười nói: "Các cậu đừng sợ, tôi chỉ muốn xin lỗi thôi."
Cô gái nói xong thì nhìn về phía Tống Chi Lễ không hoàn toàn bị Hạ Uyển che mất, cúi người một cái, nghiêm túc nói: "Rất xin lỗi."
"Quả thật là em đã thích anh rất nhiều năm rồi, nhưng mà em cũng không biết tại sao bản thân lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy nữa, rất cảm ơn anh đã đồng ý... bỏ qua cho em."
Cô gái do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nói ra hai từ "tha thứ".
Đúng như dự đoán.
Tống Chi Lễ nhíu mày nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể học tập thật tốt ở một môi trường mới, cũng sẽ sống thật tốt."
Bất kể là vì lý do gì, anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho người có ý đồ muốn tổn hại đến mình.
"Em biết, anh yên tâm, em sẽ không làm ra chuyện gì quấy rầy anh nữa." Cô gái nói xong lộ ra nụ cười, lại lập tức mang theo vài phần oán niệm nói: "Nếu em biết chuyện anh là loại người kỳ lạ nếu không ở trong nhà WC thì không thể ăn được cơm kia sớm hơn, em tuyệt đối sẽ không thích anh!"
Nói xong cô gái chầm chậm rời đi.
Tuy nói rằng đã không còn thích nữa, nhưng rõ ràng cô ta vẫn nâng tay lên lau đi nước mắt.
Bóng lưng của cô ta lúc chạy, tạo thành một cảm giác "thanh xuân đều cho chó ăn".
Những người còn lại đều như hóa đá hết cả.
Uất Trì Diễn chậm rãi quay đầu, không tin nổi hỏi lại: "Tôi vừa nghe thấy cái gì cơ?"
Giang Ngộ Thời đưa tay vỗ vỗ vào tai mình, xác định không có vấn đề gì, nói: "Uất Trì, không cần nghi ngờ bản thân, tôi cũng nghe thấy."
Hai người nhìn nhau...
Đồng thanh phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.
Uất Trì Diễn ôm bụng cười: "Hahaha Tống Chi Lễ! Hóa ra cậu cũng có bí mật à? Vậy từ hôm nay chúng ta hòa nhau nhé hahaha!"
Giang Ngộ Thời cũng không đỡ hơn chút nào, cậu ấy cười đến mức không thở nổi, nhưng cũng vẫn nói: "Đến nhà tôi ăn cơm đi, WC nhà tôi rất rộng rãi đó hahaha... Mỗi phòng đều sắp xếp thành một nhà ăn có chủ đề khác nhau... à không, là WC có chủ đề chứ!"
Uất Trì Diễn vừa cười vừa giơ tay choàng lên bả vai của Hạ Uyển, hoàn toàn dựa vào cô mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, hỏi: "Sao cậu không cười? À tôi nhớ ra rồi, ngày đó ở WC, có phải cậu đã phát hiện ra bí mật này từ lâu rồi đúng không? Lại không chịu nói với bọn tôi, thật là không có nghĩa khí tí nào!"
Hạ Uyển: "..."
Giờ phút này mà giải thích với hai người họ thì không thể nào thành công được.
Ngay cả Hứa Dao Dao cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Chi Lễ, lại lập tức nói: "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Hạ Uyển nhìn về phía Tống Chi Lễ, nói: "Tôi vẫn nên nói với bọn họ một chút đã."
Tống Chi Lễ cũng biết bây giờ giải thích cũng không có tác dụng, thuận tiện nói: "Không sao đâu, cứ để họ cười đủ trước đã."
Hạ Uyển vẫn nói: "Nhưng mà..."
Vẻ mặt Tống Chi Lễ vẫn ôn hòa như trước, nói như cũ: "Thật sự không sao đâu."
Hạ Uyển: "..."
Thật sự, thật sự, thật sự không có vấn đề gì sao? Cậu thật sự không tức giận sao?
Vậy tại sao cả người cậu lại phát run thế kia QAQ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]