Chương trước
Chương sau
Sau mười phút, căn phòng của Uất Trì Diễn nồng nặc mùi thuốc sát trùng khiến người ở gần không cách nào thở được.

Nhưng cũng may, Hạ Uyển tìm được tất cả ba con gián, xác của chúng đến nằm trên đất ngâm thuốc sát trùng.

Mặt Hạ Uyển tràn đầy sự ghét bỏ giúp Uất Trì Diễn mang xác ba con gián ném vào thùng rác dưới nhà.

Cửa phòng Uất Trì Diễn đóng chặt, cửa sổ mở rộng thông gió, hai người ngồi trên ghế sofa của Hạ Uyển hai mặt nhìn nhau.

Hạ Uyển chân thành nhìn Uất Trì Diễn: "Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả."

Đương nhiên đây là lời nói dối dỗ trẻ con, Uất Trì Diễn cũng sẽ không tin tưởng, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp: "Nếu có bất kỳ người thứ ba biết chuyện hôm nay, cuộc sống an ổn của cậu ở Thánh Anh sẽ chấm dứt."

Hạ Uyển: "..."

Đang yên đang lành một người đàn ông vai chính có thể đừng nói lời của nhân vật phản diện đó!

Nhưng từ thái độ của Uất Trì Diễn có thể thấy, anh rất để ý bị mất sợ côn trùng này, sợ người ta biết.

Thế nhưng vẻ mặt Hạ Uyển càng thêm bình tĩnh, thậm chí còn có vài phần ý cười: "Uất Trì Diễn, không ai nói cho cậu cầu xin người ta nên có thái độ gì sao?"

Hạ Uyển đứng dậy rót ly nước đặt trước mặt Uất Trì Diễn, cúi người nhìn anh: "Vừa mới giúp cậu là tôi, không nói cảm ơn còn chưa tính, rõ ràng nhược điểm này ở trên tay tôi lại còn dám uy hiếp tôi, đến cùng là cậu nghĩ như thế nào?"

Vẻ mặt Uất Trì Diễn cứng ngắc, ói: "Chút nữa thì bị ngụy trang của cậu lừa, đúng là cũng giống như chị cậu, sự tồn tại làm cho người ta chán ghét."

Hạ Uyển liếc mắt cười yếu ớt như cũ: "Lương thiện không có nghĩa là mềm yếu."

Uất Trì Diễn lại hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Hạ Uyển không hề trả lời mà bày ra biểu cảm kinh ngạc nhìn cạnh chân Uất Trì Diễn: "A! Sao trên dép cậu lại có một con gián!"

Sau đó, cô nhanh chóng thấy Uất Trì Diễn bật lên như "bay", trực tiếp đạp hai chiếc dép lê lên ghế sofa của cô, hoảng sợ hô to: "Đánh chết nó! Nhanh! Đánh chết nó!"

Hạ Uyển cũng không có hành động chỉ ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diễn, đáy mắt mang theo ý cười nhưng không nói lời nào.

Mấy giây sau, Uất Trì Diễn phản ứng lại.

Anh nhìn Hạ Uyển, vừa nhìn về phía đất, sạch sành sanh, không hề có một chút bóng gián nào.

Rất hiển nhiên, anh bị chơi xỏ.

Uất Trì Diễn từ trên ghế sofa xuống vừa thẹn vừa giận, hận không thể phát tiết xé toạc Hạ Uyển trả mối thù nhục nhã.

Hạ Uyển híp mắt cười nói: "Cùng làm đối thủ không bằng làm bạn bè, tôi không chỉ không nói cho bất cứ người nào về chuyển xảy ra ngày hôm nay, về sau nếu như gặp phải tình huống bất ngờ cũng biết giấu diếm giúp cậu."

Uất Trì Diễn cảnh giác nói: "Tại sao?"

Rất hiển nhiên đề nghị của Hạ Uyển đối với Uất Trì Diễn hiện tại mà nói là lựa chọn vô cùng tốt nhưng trên thế giới không thể có sự giúp đỡ vô duyên vô cớ.

Hạ Uyển giơ một tay về phía anh, tiếp tục nói: "Đã nói tôi cũng không thích Hạ Uyển, chúng ta rất hợp làm bạn."

Tròng mắt Uất Trì Diễn nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra của Hạ Uyển chừng nửa phút, khi Hạ Uyển cho là anh sẽ đồng ý với mình thì Uất Trì Diễn lại đột ngột đứng dậy rời đi.

"Uất Trì Diễn!"

Hạ Uyển đứng dậy gọi tên anh.

Giọng nói thiếu niên lạnh lẽo: "Đứng tốn thời gian trên người tôi, đã nói rồi, tôi ghét khuôn mặt người kia."

Dựa theo âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Mặc dù thái độ Uất Trì Diễn có phần làm người ta khó chịu nhưng lại ở trong dự kiến của Hạ Uyển.

Dù sau trong cốt truyện ban đầu, F4 rất thích tình bạn, muốn xen vào giữa bọn họ để trở thành bạn của họ thực sự không phải là một chuyện đơn giản.

Nếu như thực sự thuận lợi như vậy mới là có quỷ.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Hạ Uyển ngậm bánh sandwich đi trên đường, vào phòng học liền thấy chỗ ngồi của mình bị mọi người vây đến nước không chảy lọt.

Nghiêm túc mà nói, là Giang Ngộ Thời bị một đám nữ sinh vây quanh.

Vết bầm tím trên mặt cậu ấy vô cùng rõ ràng, vô số nữ sinh vây quanh cậu ấy, thuốc mỡ với đồ ăn gần như chất đầy cái bàn, đều là quan tâm mặt cậu ấy.

Trên diễn đàn cũng vì chuyện này mà từ đêm qua đến hôm nay thảo luận nói chuyện vô căn cứ.

[Có ai thấy vòng bạn bè của đàn anh Giang Ngộ Thời không? Vết bầm tím trước mặt anh ấy là xảy ra chuyện gì? Mặt đàn anh Giang Ngộ Thời bị thương khiến lòng tôi cũng tan nát.]

Lầu 2: Tại sao lại như vậy? Đàn anh Giang Ngộ Thời phải bảo vệ tốt cho chính mình đó, mặt anh chính là động lực để em đi học [khóc lớn]

Lầu 6: Hình như hôm qua ở sân bóng rổ Giang Ngộ Thời với Uất Trì Diễn có xung đột... Cụ thể không rõ lắm.

Lầu 11: Tôi cũng cảm thấy chuyện như thế này, trận bóng rổ ngày hôm qua, cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ không đúng lắm.

Lầu 14: À? Có thể tối hôm qua tôi còn nhìn thấy nhóm anh ấy cùng nhau về kí túc xá.

Lầu 17: Thói quen là tốt, bọn họ cãi nhau đánh nhau cũng không phải lần đầu tiên, dù sao nhao nhao xong trước khi chúng ta biết.

Lầu 23: Nhưng sáng sớm hôm nay tôi ở dưới giảng đường trông thấy Giang Ngộ Thời, vết bầm tím kia vẫn rất rõ [tan nát cõi lòng]

Lầu 25: Mọi người đánh nhau đừng đánh lên mặt! Cho dù mặt một vị nào trong F4 bị thương tôi đều đau lòng [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

...

A... Sau đó có tình huống bây giờ, một đám nữ sinh vây quanh Giang Ngộ Thời hỏi han ân cần các loại.

Mặc dù nói bỏ phiếu F4 Giang Ngộ Thời chỉ đứng thứ ba nhưng cậu ấy trong đám nữ sinh rất được hoan nghênh, so với tính cách nóng nảy của Uất Trì Diễn với Tống Chi Lễ dịu dàng với mọi người nhưng lại nắm được chừng mực, trong F4 chỉ có Giang Ngộ Thời đồng ý đáp lại tình cảm của mỗi nữ sinh, cho dù là đồng ý hay từ chối đều cho biết đáp án rõ ràng, cho nên nữ sinh thầm mến cậu ấy nhiều không đếm xuể.

Dù cho tốc độ thay đổi bạn gái của cậu ấy nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy nhất định cậu ấy chỉ là vui đùa một chút thôi nhưng sau khi tách ra lại không có bất kỳ bạn gái cũ nào dính chặt lấy cậu ấy, cũng không có một người nói xấu sau lưng nói cậu ấy là tra nam, hiển nhiên đều là chia tay trong bình yên, điều này càng thêm chứng minh nhân cách với mị lực của cậu ấy.

Lúc nhìn thấy Hạ Uyển, Giang Ngộ Thời cười chớp mắt với các nữ sinh: "Nên đi học rồi, xin mọi người nhường chỗ cho bạn ngồi cùng bàn với tôi."

Giang Ngộ Thời mở miệng đi đôi với tiếng chuông chuẩn bị reo lên, các nữ sinh mới lưu luyến tản đi.

Hạ Uyển ngồi ở vị trí của mình vừa nhìn về phía Giang Ngộ Thời: "Mặt của cậu có ổn không?"

Giang Ngộ Thời gật gật đầu nhìn về phía Hạ Uyển: "So với hôm qua thì đã tốt lắm rồi, còn nữa, cảm ơn cậu đã đặt thuốc mỡ trước cửa phòng tôi."

Hạ Uyển nhận lấy sôcôla, nghi ngờ nói: "Sao cậu biết là tôi?"

Giang Ngộ Thời nhún vai một cái, trả lời: "Nếu như là nữ sinh đưa nhất định sẽ ký tên, nếu như là Uất Trì Diễn hay Tống Chi Lễ sẽ trực tiếp đưa cho tôi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cậu thôi."

Hạ Uyển lại cắn một miếng sandwich, ói: "Phải, dù sao chuyện hôm qua cũng có lỗi của tôi."

"Không trách cậu, vốn là tôi không chú ý đến ám hiệu của cậu, hơn nữa những câu nói kia thật ra tôi cũng đã nghẹn đã lâu rồi, còn cần cảm ơn cậu cho tôi cơ hội nói thẳng với Uất Trì Diễn."

Sau khi nói xong lời này vẻ mặt Giang Ngộ Thời dịu dàng, trong mắt đào hoa vết đầy ý chân thành tha thiết, không đem chuyện này để trong lòng chút nào, trái lại đem vấn đề này lên trên người mình.

Tình thương Giang Ngộ Thời rất cao, ở chung với người như vậy rất thoải mái.

Hạ Uyển như có điều gì suy nghĩ nói: "Tôi nghĩ tôi đã hiểu được nguyên nhân nữ sinh chào đón cậu."

Nghe thấy lời này, cũng không biết có phải Hạ Uyển ảo giác hay không, trên mặt Giang Ngộ Thời hơi cứng lại một chút.

Nói đến Uất Trì Diễn, Hạ Uyển quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi trống, hỏi: "Cậu ấy ở đâu? Sao còn chưa tới."

Giang Ngộ Thời cũng không đem chuyện này để trong lòng, nói: "Cậu mới đến trường không biết rõ, Uất Trì Diễn trốn học rất bình thường, chắc còn ở kí túc xá chưa tỉnh ngủ đi."

Tiết cuối cùng vào buổi sáng là tiết thể dục.

Tiết thể dục ở học viện Thánh Anh tương đương với lớp tự học, học sinh đều dựa theo sở thích của mình tình giáo viên thể dục phù hợp tập luyện, phạm vi có thể lựa chọn rất rộng rãi, có tất cả các loại môn thể thao với bóng, bơi lội, đấu kiếm và cưỡi ngựa vân vân.

Tất nhiên, nếu như không muốn luyện tập thì muốn làm gì thì làm đó, trực tiếp về ký túc xá cũng được, chỉ cần không rời trường học.

Hạ Uyển mua cây kem, ngồi ở bậc thang cạnh thao trường, vừa ăn vừa đi dạo.

Sau đó cô nhìn thấy chỗ góc tối tường vây không người, một bóng người quen thuộc đang leo lên...

Đó là một buổi trưa cúp học của Uất Trì Diễn.

Tường vây năm nay của Thánh Anh vì Uất Trì Diễn nhiều lần trốn học, hiệu trưởng đã đặc biệt xây cao thêm vì anh.

Cho nên Uất Trì Diễn thất bại.

Nhìn Uất Trì Diễn ngã xuống đất, lúc đó Hạ Uyển không nhịn được cười ra tiếng.

Uất Trì Diễn lập tức quay đầu.

Ý thức được nguy hiểm ở sau Hạ Uyển cũng quyết định nhanh chóng rời đi.

Sau đó cô cũng thất bại.

Uất Trì Diễn bò dậy từ dưới đất hô tên cô: "Hạ Mộ!"

Hạ Uyển nhanh chân chạy, Uất Trì Diễn theo sát phía sau.

Cô trốn, anh đuổi, bọn họ có chạy đằng trời.

Cuối cùng vì chưa quen thuộc địa hình của Thánh Anh, Hạ Uyển bị Uất Trì Diễn chắn vào trong góc tường, không thể trốn đi đâu được.

Uất Trì Diễn nhìn cô, mặt không thay đổi nói: "Cậu nhìn thấy hết?'

Hạ Uyển không hề trả lời vấn đề của Uất Trì Diễn mà hỏi ngược lại: "Cậu chỉ sợ gián hay là côn trùng thì đều sợ?"

Trong mắt Uất Trì Diễn tràn đầy sự không kiên nhẫn, mang theo vào phần cảnh cáo nói: "Đừng nói đến chuyện không cần nói."

Hạ Uyển nhìn vào ánh mắt Uất Trì Diễn, sắc mặt chân thành tha thiết: "Cái này rất quan trọng."

Bốn mắt nhìn nhau, Uất Trì Diễn sửng sốt một chút.

Nhìn cô không giống như đang cố gắng nắm nhược điểm của anh để đùa giỡn.

Giống như quỷ thần xui khiến, Uất Trì Diễn bất đắc dĩ trả lời: "Ngoại trừ muỗi, ruồi, mấy loại bọ nhỏ... Tôi đều sợ."

Sắc mặt Hạ Uyển phức tạp: "Cạnh chân cậu có sâu lông."

Uất Trì Diễn giật giật khóe môi: "Cùng một chiêu thức lại một lần nữa, cậu cho rằng tôi còn có thể bị lừa sao?"

Hạ Uyển nóng nảy: "Không phải nhé, cạnh chân cậu có sâu lông thật mà!"

Mặt Uất Trì Diễn lộ vẻ khinh thường, duỗi một tay vây Hạ Uyển ở góc tường, kabe-don tiêu chuẩn trong truyện thần tượng.

Xác định Hạ Uyển không trốn được sau đó Uất Trì Diễn chậm rãi cúi đầu, mặt mũi viết "để tôi vạch trần lời nói dối kém chất lượng của cậu" nhưng mà trong nháy mắt nụ cười cứng lại.

Một con sâu lông béo ú ở bên chân anh, mà thân thể buồn nôn kia đang cọ lên mũi giày anh.

Hạ Uyển khen ngợi: "Cậu không nhảy lên người tôi? Có tiến bộ."

Hạ Uyển vừa dứt lời liền cảm thấy đầu vai nặng xuống.

Uất Trì Diễn cúi đầu nhích lại gần ngay sau đó trọng lượng cả người đều ép lên người cô.

"Cậu áp sát như thế làm gì?"

Tư thế quá thân mật khiến Hạ Uyển không cách nào nhịn được, thế là cô đẩy tay trơ mắt nhìn Uất Trì Diễn ngã trên mặt đất.

Hạ Uyển: "...?"

Chậc... Sợ đến ngất?

Cái này còn không giống như nhảy lên trên người cô!!!

Nhưng vào lúc này cách đó không xa phát ra tiếng rít.

Nữ sinh tết tóc mặc đồng phục không thể tin nhìn về phía bọn họ, che miệng mình sau đó quay đầu chạy.

Cô ấy vừa chạy vừa hô to ——

"Người đâu! Người đâu, mau tới đâu!"

"Hạ Mộ đánh ngất Uất Trì Diễn rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.