Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Hàn Nguyệt dừng lại trên người Uất Trì Diễn, cô ấy dè dặt hỏi: "Không ở lại ăn bánh kem ư?"

Uất Trì Diễn thuận miệng đáp qua loa lấy lệ: "Trong nhà có chút chuyện có lẽ phải đi trước."

Mạnh Thanh cười lạnh một tiếng, vô tình vạch trần lời nói dối của anh: "Vừa nãy cậu còn nói muốn đi chơi mạt chược."

Uất Trì Diễn: "..."

Tiêu rồi bị vạch trần rồi.

"A Thanh." Hàn Nguyệt nhíu mày gọi tên bạn mình ngăn cản cô ấy tiếp tục vạch trần Uất Trì Diễn, sau đó lịch sự gật đầu với Hạ Uyển, không nói thêm gì nữa mà đi về sảnh trước cùng với Mạnh Thanh.

Ba người cũng đi theo, nhưng mà họ định đi tìm Tống Chi Lễ trước dù sao thì nếu chơi mạt chược thì ba người họ cũng vẫn thiếu một.

Uất Trì Diễn nhìn về phía Hạ Uyển, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối, nói rằng: "Nếu như cậu đính hôn với Hàn Nguyệt thì tốt biết mấy."

Hạ Uyển hỏi: "Điều này có gì tốt với cậu chứ?"

Uất Trì Diễn nghiêm túc trả lời: "Trên thế giới này chẳng có gì gọi là đồng cảm cả, chỉ có thể như vậy mới khiến cậu thực sự hiểu được cảm giác đau khổ của tôi. Đến khi đó nếu như cậu cũng không muốn cưới thì chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau."

Hạ Uyển: "?"

Giang Ngộ Thời sửa lại: "Nên gọi là đào hôn cùng nhau."

Uất Trì Diễn thờ ơ phẩy tay nói: "Cũng gần thế, giống nhau cả thôi."

Ba người vừa mới tới sảnh lớn đợi Tống Chi Lễ đang nói chuyện với người lớn ở phía không xa.

Mà Uất Trì Diễn đang thao thao bất tuyệt nói về sự sắp xếp lát nữa, sau đó thì bị va phải nữ sinh đang bưng khay.

Chiếc khay trên tay của nữ sinh rơi xuống đất khiến cho rượu vang trong ly rơi vãi xuống đất, thậm chí còn có một phần bắn vào áo vest của Uất Trì Diễn.

Lúc này tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tiếng thủy tinh vỡ.

Có người nhìn nhau, cũng có người kinh ngạc hô lên nhưng lại không có ai dám lại gần.

Phải biết rằng người bị rượu bắn lên đó là cậu chủ nhỏ nhà Uất Trì, cô gái này đúng là vướng phải chuyện lớn rồi!

"Xin lỗi xin lỗi!" Nữ sinh hoảng hốt vội vàng khom người xin lỗi với Uất Trì Diễn, trong giọng nói đầy vẻ hoảng loạn.

"Đi đường có thể nhìn đường được không?" Mặt Uất Trì Diễn đầy vẻ chê bai nhìn một nửa áo khoác bị ướt của mình, chỉ có thể cởi nó ra.

Cô gái đứng ở đó không hề dám ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo chút nức nở.

Giang Ngộ Thời bất lực nhìn Uất Trì Diễn rồi nói: "Được rồi, đừng dọa con gái nhà người ta, cô ấy không cố ý đâu."

Uất Trì Diễn cười nhạo rồi nói: "Tôi chỉ muốn cô ta có ý thức hơn chút, lần sau nhất định sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Hạ Uyển cũng hiểu ý trong lời nói của Uất Trì Diễn, cô vừa cầm lấy chiếc khay trong tay cô gái, vừa ngồi xuống dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ, rồi lại an ủi cô ấy: "Không sao, cô đừng khóc thu dọn những thứ này là được rồi."

"Cảm ơn anh." Cô gái nhỏ giọng dè dặt, cũng vội vàng ngồi xuống dọn dẹp mảnh thủy tinh.

Hạ Uyển đưa khay cho cô gái, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau hai người đều ngẩn người.

Uất Trì Diễn chú ý tới sự khác thường của Hạ Uyển thì lập tức khom người xuống nhìn về phía nữ sinh ấy, sau đó đưa tay ra chỉ về phía đối phương: "Là cậu! Hứa... Hứa cái gì đó sao lại tới đây? Được lắm! Rõ ràng không rơi một giọt nước mắt nào cả? Vừa nãy là cậu giả khóc giả vờ đáng thương đúng không?"

Không sai, cô gái trước mắt này không phải ai khác chính là nữ chính Hứa Dao Dao.



Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Dao Dao, một người với trí nhớ không tốt lắm như Hạ Uyển lại rơi vào hoài nghi chính mình, bắt đầu điểm lại một lượt tình tiết ở trong truyện.

Sau đó cô hỏi hệ thống: "Sao đoạn này không có ở trong sách?"

Hệ thống trả lời thế này.

"Đều tại ký chủ hết đó huhuhuhu... cũng hơn bốn mươi nghìn chữ rồi mà nữ chính vẫn chưa tới Thánh Anh nên tình tiết trong truyện đều sai lệch hết rồi, hiện giờ tất cả những điều xảy ra đều là do hào quang nhân vật chính thu hút lẫn nhau mà thành."

Hạ Uyển: "Đỉnh vãi lúa."

Cho dù tình tiết bị sai lệch hết nam nữ chính cũng vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân để sáng tạo ra một kịch bản Mary Sue mới, đây có lẽ chính là tình yêu định mệnh nhỉ.

Nhưng vào lúc Hạ Uyển cho rằng Uất Trì Diễn sẽ tiếp tục trêu chọc Hứa Dao Dao theo kiểu oan gia đối đầu thì đột nhiên Uất Trì Diễn lại nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi."

Hứa Dao Dao cũng cảm thấy khó tin, Uất Trì Diễn lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ấy.

Ký ức của Giang Ngộ Thời với cảnh tượng cãi vã lần trước của Hứa Dao Dao và Uất Trì Diễn vẫn còn như mới, cậu ấy còn cho rằng với tính cách của Uất Trì Diễn thì sẽ nhân cơ hội này mà làm khó cô ấy chứ không hề ngờ rằng cứ như vậy mà bỏ qua?

Mà hiện giờ tất cả những vị khách khác cũng như vậy, không ngờ rằng tiểu ma vương nhà họ Uất Trì này hôm nay lại rộng lượng như vậy.

Có thể nói hiện tại ở nơi này trừ Uất Trì Diễn ra thì trên khuôn mặt ai cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mà Uất Trì Diễn nhìn Hạ Uyển nói đầy ý vị thâm trường: "Nể mặt cậu hôm nay tôi không tính toán với cậu ấy."

Khoảnh khắc đó Hạ Uyển hiểu hết rồi.

Chết tiệt thật... đã nói bao nhiêu lần cô không thích Hứa Dao Dao rồi! Đúng là Uất Trì Diễn chẳng hề đặt nó vào trong đầu gì cả?

Thôi vậy, cô mệt rồi.

Mặc dù cô không thích Hứa Dao Dao nhưng mà sớm muộn gì tất cả thành viên trong F4 cũng sẽ thích Hứa Dao Dao, bất luận Uất Trì Diễn thế nào thì cũng phải trải qua chuyện tranh giành tình cảm của người con gái mình thích với người anh em tốt của mình, anh thích hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.

"Được rồi, đi đánh mạt chược đi! Bên này này Tống Chi Lễ!"

Uất Trì Diễn vừa nói vừa giơ tay ra vui vẻ đẩy Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời đi về phía Tống Chi Lễ.

Còn đi đôi với tiếng gào thét của Giang Ngộ Thời: "Có thể ném bộ vest ướt nhẹp của cậu này đi được không? Đừng có dựa vào người tôi!"

Hạ Uyển bị Uất Trì Diễn đẩy thế nên bị ép rời đi.

Cả quá trình trong đầu cô chỉ có một chữ...

Hả?

Hả??

Hả???

Họ cứ đi như vậy ư? Còn bữa tiệc, cậu chủ và người làm, làm ướt áo vest, những điều này đã được buff bởi kịch bản Mary Sue, kết quả kết thúc một cách qua loa thế này thôi sao?

Hạ Uyển thực sự không dám tin, trước khi rời đi cô còn tức giận không ngừng ngoái đầu nhìn về phía Hứa Dao Dao mấy lần liền.

Cô rất muốn giữ lấy vai Uất Trì Diễn mà điên cuồng lắc: Nam chính anh tỉnh táo lên một chút! Đó là nữ chính của anh đấy!!!

Mà tất cả những điều này ở dưới góc nhìn của Uất Trì Diễn, trong mắt anh xẹt qua vẻ đã sáng tỏ...

Nhìn xem, còn nói không thích người ta? Đi một bước lại quay đầu nhìn chẳng phải là không nỡ đi à?

Đôi mắt giỏi quan sát này của anh, bộ não giỏi về việc suy nghĩ này của anh, chẳng có chuyện gì có thể giấu được anh cả!

Nhà họ Hàn.

Hứa Dao Dao bưng khay đi tới phòng bếp rồi dọn sạch rác.

Chị quản gia nhìn thấy tuổi cô ấy còn nhỏ thế nên nhịn không mắng cô ấy mà chỉ nói: "Người tới những nơi như thế này đều là những người không tầm thường, may mà hôm nay cậu ấm nhà Uất Trì không tính toán với cô, cậu ấy nổi danh là khó tính, may mà hôm nay cô may mắn sau này nhất định phải chú ý đấy."

Hứa Dao Dao ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi chị Trần, là do em làm không tốt."

Do dự một hồi Hứa Dao Dao vẫn nói: "Chị Trần, Hạ Mộ là người như thế nào vậy, chị có biết không?"

Chị Trần còn chưa kịp trả lời thì đằng sau vang lên tiếng cười lạnh.

Tiếng giày cao gót đột ngột rơi trên sàn, không biết Mạnh Thanh đã xuất hiện từ khi nào, cô ấy thờ ơ nói ra mấy từ trọng điểm.

"Đứng thứ nhất, Thánh Vũ, học sinh ưu tú, Hứa Dao Dao."

Với năng lực hóng hớt của Mạnh Thanh thì những thông tin này cô ấy có thể dễ dàng biết được.

Hứa Dao Dao nhìn về phía Mạnh Thanh, trong mắt mang theo sự cảnh giác nói: "Cậu muốn làm gì?"

Mạnh Thanh híp mắt cười nhìn Hứa Dao Dao, khuôn mặt kiêu ngạo đó mang theo mấy phần khinh thường: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu cách xa Hạ Mộ ra một chút."

Ở một bên khác, bốn người cứ cứ qua loa như vậy mà xuất phát đi chơi mạt chược.

Đi tới phòng câu lạc bộ, nơi này có rất nhiều hệ thống thiết bị để giải trí, Uất Trì Diễn đưa bọn họ lên trên tầng hai rõ ràng anh là khách vip ở nơi này.



Nhưng mà...

Nhìn chiếc bàn bi a hình vuông trước mặt cánh tay cầm gậy chơi bóng của Hạ Uyển khẽ run.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao trên bàn bi a lại có một đống mạt chược? đây rốt cuộc là thứ đồ gì vậy?

Hạ Uyển nhìn về phía Uất Trì Diễn, vô cùng khó tin mà hỏi: "Không phải chúng ta tới đánh mạt chược ư?"

Uất trì Diễn cầm lấy gậy bi a lên gõ gõ vào quân mạt chược rồi nói: "Đúng vậy, đánh mạt chược."

Thực sự là đánh mạt chược.

Trên mặt Tống Chi Lễ mang theo ba phần bất lực ba phần bao dung và bốn phần luyện mãi thành quen, anh ấy nói: "Đây là sáng tạo mới... của chúng tôi, quen là được."

Uất Trì Diễn bắt đầu giảng giải quy tắc "đánh" mạt chược, anh nói: "Trò chơi này rất đơn giản, đây là mạt chược được đặc chế, chỉ có bốn loại phong bài đông tây nam bắc, bốn người chúng ta mỗi người chọn một phong trong đó có tám quân mạt chược, đứng ở bốn phía bắt đầu bắn mạt chược, ai bắn hết vào lỗ trước thì người đó thắng."

Hạ Uyển: "..."

Nghe thì thấy khá là dễ.

Là chơi bi a phiên bản golf mạt chược chứ gì? Vậy thì thử xem.

Dựa theo quy tắc mà bọn họ đặt ra hiệp đầu tiên chính thức bắt đầu.

Mọi người lần lượt bắn mạt chược, tám gậy của Hạ Uyển đều vô cùng chuẩn xác, mười phút sau kết thúc với thắng lợi.

Uất Trì Diễn kinh ngạc nhìn tất cả xảy ra trước mắt, lẩm bẩm nói: "Sao có thể chứ? Không thể nào!"

Uất Trì Diễn không thể tin nổi bản thân khổ luyện kỹ thuật chơi mạt chược mấy tháng liền vậy mà lại bị đối phương đánh bại như vậy.

Thế nên Uất Trì Diễn lập tức nói: "Lại nào!"

Nhưng mà chính vào lúc này đột nhiên Tống Chi Lễ đặt gậy trong tay mình xuống rồi nói: "Mọi người chơi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát."

Dù sao thì trò chơi này thiếu một người cũng không sao cả, thế nên ba người bắt đầu chơi hiệp hai.

Thế nhưng đương nhiên kết quả vẫn như vậy.

Sau đó hiệp thứ ba vẫn là chiến thắng như vậy.

Hạ Uyển chân thành nhìn Uất Trì Diễn rồi hỏi: "Còn cần chơi lại không?"

"Lại! Sao lại không chơi lại chứ?" Mặc dù Uất Trì Diễn nói vậy nhưng mà lại không tiếp tục chơi trò chơi này nữa mà lập tức chuyển chủ đề: "Trò này ba người chơi không thú vị, sao Tống Chi Lễ vẫn chưa quay về thế nhỉ? Bị rơi bồn cầu rồi à? Sao đến cả điện thoại cũng không đem theo thế."

Hạ Uyển đặt gậy trong tay xuống rồi nói: "Để tôi đi xem xem."

Không biết đã giả nam được bao nhiêu ngày Hạ Uyển đã có thể quen với việc mặt không đổi sắc mà đi vào nhà vệ sinh nam rồi.

Cô đi tới căn phòng phía trước rồi gọi: "Tống Chi Lễ, cậu có ở bên trong không?"

Không có ai trả lời, có lẽ là không ở đây.

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng mà với ý nghĩ tới cũng đã tới rồi Hạ Uyển quyết định đi vệ sinh cái đã rồi mới quay về.

Nhưng mà lúc Hạ Uyển vừa mới đi ra thì đột nhiên đi ngang qua một căn phòng được mở ra, cô bị kéo tay vào.

Cơ thể mất khống chế mà lảo đảo vài bước về phía trước, Hạ Uyển bị một lực kéo vào căn phòng bên cạnh, bàn tay đó buông tay cô ra sau đó thuận tay đóng cửa lại.

Hạ Uyển trừng lớn mắt khó tin nhìn Tống Chi Lễ ở trước mặt.

Sao anh ấy lại ở đây? Rốt cuộc thế này là thế nào?

Nhưng mà Hạ Uyển còn chưa kịp nói gì thì thiếu niên đã dùng tay bịt miệng rồi lắc đầu với cô.

Tống Chi Lễ không nói gì cả chỉ là ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Hạ Uyển nhìn theo ánh mắt của Tống Chi Lễ ra bên ngoài sau đó đồng tử co lại.

Thông qua khe hở khe hở của hai căn phòng có thể nhìn thấy rõ được đôi giày da đầu tròn được thắt nơ màu đỏ.

Phòng cách vách có một người phụ nữ.

Tống Chi Lễ thả tay đang bịt miệng cô ra sau đó dùng khẩu hình nói: đừng phát ra tiếng.

Hạ Uyển lấy điện thoại của mình ra mở phần ghi nhớ rồi đưa cho Tống Chi Lễ xem.

Tống Chi Lễ nhận lấy, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình nói rõ tình hình hiện tại.

Đúng như Hạ Uyển nghĩ phòng bên cạnh có một người phụ nữ chính là người điên cuồng theo đuổi Tống Chi Lễ, ba tháng trước đã từng tỏ tình với Tống Chi Lễ và bị từ chối.

Bởi vì khi nãy phát hiện ra nữ sinh này theo dõi bản thân, thế nên để không ảnh hưởng tới những người khác Tống Chi Lễ mới một mình rời khỏi.

Vốn dĩ Tống Chi Lễ muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với nữ sinh đó nhưng lúc đi vào nhà vệ sinh thông qua gương có thể nhìn thấy trong tay nữ sinh đó có cầm theo một con dao.



Nhưng lúc anh ấy đi ra ngoài không mang theo điện thoại cũng mất đi cách liên lạc với những người khác thế nên nhất thời rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chỉ có thể tạm thời trốn ở đây.

Hạ Uyển cảm thấy khó hiểu, cô gõ một hàng chữ vào điện thoại.

"Dù cho cô ta có dao thì cậu cũng có thể nhẹ nhàng khống chế chứ?"

Dù sao thì sức lực của nam và nữ cũng khác biệt, với gia thế của Tống Chi Lễ thì cũng phải học qua các kỹ năng phòng thân chứ.

Tống Chi Lễ nhận lấy điện thoại rồi cúi đầu nhập.

"Sẽ làm cô ấy bị thương."

Hạ Uyển nhìn chằm chằm dòng chữ đó vài giây, hai từ dịu dàng như được khắc ra từ trong xương cốt của Tống Chi Lễ vậy.

Đã là lúc nào rồi mà anh ấy vẫn còn lo lắng có làm tổn thương người khác không.

Đợi đã, tình tiết truyện này quen lắm.

Hạ Uyển nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhưng mà thực sự đã quá lâu rồi tới lúc này cô mới phản ứng lại được.

Trong nguyên tác, cô gái điên cuồng theo đuổi Tống Chi Lễ này lại lần nữa tỏ tình với Tống Chi Lễ lúc chuẩn bị tốt nghiệp nhưng bị thất bại, thế nên muốn dùng dao đâm Tống Chi Lễ muốn cùng anh chết vì tình, nhưng mà sau khi nhìn thấy vết sẹo cũ trên người anh ấy thì dừng lại.

Nguyên nhất rất khó tin, bởi vì tâm lý của cô gái này quá biến thái rồi, thứ cô ta yêu là vẻ ngoài hoàn hảo của Tống Chi Lễ sau đó mới là tính cách của anh ấy. thế nên cô ta không thể nào chấp nhận được trên người Tống Chi Lễ có một vết sẹo xấu xí vì vậy điều này khiến cho tinh thần của cô ta sụp đổ.

Sau đó cô ta vứt dao đi nhảy xuống từ trên sân thượng.

Câu cuối cùng của cô ta trước khi chết là "Tại sao lại cho em nhìn thấy dáng vẻ không hoàn hảo của anh? Chỉ cần em không nhìn thấy thì cả đời này em có thể tự lừa mình dối người!"

Trên người Tống Chi Lễ có một vài vết sẹo nguyên nhân là vì hồi nhỏ bố anh ấy bạo lực mẹ, vì để bảo vệ mẹ mà anh ấy mới có những vết sẹo này.

Đối mặt với sự chấn động bởi cái chết của một người lại cộng thêm bóng ma tâm lý hồi nhỏ, hai chuyện này khiến cho tinh thần Tống Chi Lễ sa sút rất lâu.

Rõ ràng là một người dịu dàng lương thiện như vậy tại sao lại phải chịu đựng những thứ này chứ?

Cánh tay ở sau lưng của Hạ Uyển bất giác nắm chặt lại, cô rất rõ bất luận là nhiệm vụ hay là xuất phát từ bản thân cô đều không muốn những chuyện đó xảy ra.

Hạ Uyển thầm hỏi hệ thống: chỉ cần để cho cô ta biết Tống Chi Lễ không hoàn hảo nhưng không phải tận mắt nhìn thấy thì cô ta sẽ chết tâm chứ?

"Về lý thuyết thì là vậy."

Đột nhiên hệ thống có dự cảm chẳng lành, rồi lại vội vàng hỏi: "Ký chủ muốn làm gì?"

Hạ Uyển không thèm để tâm tới hệ thống mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tống Chi Lễ.

Cô dùng khẩu hình nói: Đừng sợ, tôi giúp cậu.

Tống Chi Lễ còn chưa phản ứng được Hạ Uyển muốn làm gì thì đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô: "Tống Chi Lễ, cậu đợi lâu rồi à? Tôi mang cơm tới cho cậu rồi này!"

"Cái tật phải ăn trong nhà vệ sinh của cậu từ nhỏ này bao giờ mới sửa được vậy? Mau ăn đi, hiện giờ đang ở bên ngoài đó bị người khác phát hiện thì không tốt đâu!"

Tống Chi Lễ: "...?"

"Keng..."

Căn phòng bên cạnh truyền tới âm thanh dao rơi xuống đất.

Không, đó chính là tiếng trái tim vỡ nát của cô gái điên cuồng theo đuổi Tống Chi Lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.