Chương trước
Chương sau
"Ta nói ngươi cởi đồ ra, nhanh lên." La Tứ Thiếu không kiên nhẫn nói.

Hiện tại người trong phủ đều đang bận rộn, tên Hình Thiên kia lại không có ở đây. Chẳng phải là cơ hội tốt để trốn đi hay sao?

Thiếu niên vẫn bất động nấp sau cây cột. Tuy rằng hiện tại hắn không được trang chủ coi trọng, nhưng thân là nam sủng của người ta, nếu để nam nhân khác nhúng chàm, kia chắc chắn hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

"Ngươi... ngươi đừng qua đây." Thấy La Tứ Thiếu muốn động thủ, thiếu niên nhút nhát sợ hãi vội lên tiếng.

"Thật lắm lời." La Tứ Thiếu thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy hắn, tay rút đai lưng gọn gàng lưu loát trói hắn vào cột, sau đó bắt đầu cởi y phục của hai người ra.

"Huhu... cầu xin ngươi tha cho ta... Aaa..."

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, La Tứ Thiếu có hơi xấu hổ. Y lỡ dùng sức hơi mạnh, áo khoác mỏng manh bên ngoài của tên này bị rách mất rồi.

Thôi kệ, miễn bên trong không bị làm sao là được.

Ám vệ bên ngoài liếc mắt nhìn nhau: "..."

Đây là có chuyện gì xảy ra thế? Trong phòng phu nhân giống như có tiếng giằng co đánh đập?

Một lúc sau, khi tiếng la hét dần nhỏ đi, bọn họ rốt cuộc mới hiểu được là có chuyện gì.

"Ngươi, đứng lại cho ta." Một ám vệ nhảy ra chặn đường thiếu niên đang che mặt đi ra khỏi phòng của La Tứ Thiếu.

"Mau bỏ tay áo đang che mặt ra."

Bọn họ được lệnh của trang chủ theo sát phu nhân, tuy bây giờ phu nhân đang thất sủng nhưng không có lệnh từ trang chủ, bọn họ cũng không dám buông lỏng cảnh giới. Thiếu niên này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, bọn họ phải kiểm tra một chút xem có gian trá hay không.

Thiếu niên vẫn bụm lấy khuôn mặt, nhỏ giọng đáp: "Không được, ta bị người kia đánh cho bầm dập, hiện tại mặt rất xấu."



Ám vệ: "..."

Giờ để ý mới thấy người này đúng là giống thiếu niên bị phu nhân bắt đi. Chậc, nhìn y phục lộn xộn rách rưới này xem, hẳn là bị khi dễ rất thảm.

Cũng đúng, trang chủ ở ngay trước mặt phu nhân âu yếm người khác, làm "chính thất" sao có thể bỏ qua cho đám nam sủng này được. Người này hẳn là cục xui xẻo bị phu nhân lấy ra trút giận, thuận tiện giết gà dọa khỉ đi?

"Được rồi, đi đi."

Thấy ám vệ thoắt cái biến mất không thấy bóng dáng, thiếu niên vội vàng ôm mặt chạy đi.

***

Bên trong tẩm phòng của trang chủ Kim Bảng sơn trang.

Hình Thiên ôm lấy thiếu niên xinh đẹp đi vào dục trì, hắn hiện tại toàn thân xích loã, cơ thể cao lớn tráng kiện hoàn mỹ như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, từng đường nét đều toát lên một loại dụ hoặc khó cưỡng. Ngay cả Tinh Diệt trông thấy cũng không khỏi hâm mộ một phen.

"Còn không mau lại đây hầu hạ bản trang chủ tắm rửa?" Hình Thiên tựa nửa người trên thành bể, híp mắt nhìn thiếu niên đang khẩn trương đứng đó, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.

Thiếu niên cố nén căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng tiến đến chà lưng cho hắn. Thế nhưng chỉ mới chà được một lát, tay mảnh khảnh trắng nõn liền bị người nắm lấy kéo xuống nước.

"Tùm..." một tiếng, Tinh Diệt hoảng hốt vùng vẫy ngoi lên, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo lập tức ho sặc sụa.

"Khụ... khụ..."

Hình Thiên bật cười, kéo y lại gần: "Tiểu mỹ nhân, không sao chứ?"

Bị hơi thở nam nhân cường hãn phả vào mặt, vành tai Tinh Diệt phút chốc đỏ lên, lúng túng đáp:

"Không... không sao!"



"Rất tốt, vậy thì tiếp tục đi." Nói rồi hắn kéo lấy tay y đặt lên vòm ngực rộng lớn rắn chắc của mình.

Thiếu niên giống như bị phỏng, tay muốn rụt lại nhưng nhớ tới chuyện gì đó lại thôi. Y ngại ngùng nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa khắp lồng ngực nam nhân.

"Lực đạo mạnh lên." Hình Thiên nheo mắt đánh giá thiếu niên, trầm thấp ra lệnh.

Tuy rằng người này rất đẹp, khí chất cũng thanh lãnh, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu gì đó. Hắn bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của thiếu niên, kéo mạnh vào trong lòng, tay còn lại ôm lấy eo y, cúi đầu muốn hôn lên.

Tinh Diệt bị động tác của hắn làm cho kinh sợ, sau đó lại là ngượng ngùng, trên khuôn mặt thanh tú nổi lên hai rặng mây hồng. Y khẽ cụp mi mắt, thuận theo tay của nam nhân ngước cằm lên.

Lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Hình Thiên đột nhiên khựng lại.

Không đúng, không phải, người này không giống y, y sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy với hắn. Cho dù là bị hắn cưỡng hôn, y cũng chỉ hơi trợn mắt mà thôi.

Trước mắt như có như không lại hiện lên khuôn mặt lạnh nhạt của La Tứ Thiếu, Hình Thiên nhắm mắt, đẩy thiếu niên trong lòng ra xa.

"Ngươi đi ra ngoài đi, bản trang chủ muốn ở một mình."

Tinh Diệt nhìn hắn với vẻ khó hiểu, đồng thời cũng âm thầm thở ra một hơi. Nói thật là y vẫn chưa quen với việc hầu hạ nam nhân, dù sao thì từ trước tới nay y chính là thích cô nương, hiện tại vẫn chưa thay đổi xu hướng luyến ái.

Y vội chắp tay với Hình Thiên: "Nếu vậy... Tinh Diệt xin phép lui ra ngoài trước."

Hình Thiên cũng không buồn mở mắt đáp lại, khuôn mặt hắn tuấn mỹ lạnh lùng, so với ban nãy quả thật như là hai người khác nhau. Đúng là hỉ nộ vô thường.

Đợi thiếu niên đi khỏi, trong phòng khôi phục lại sự im lặng, hắn lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cười khổ:

"Tứ Thiếu, La Tứ Thiếu, bản trang chủ kiếp trước chắc chắn là thiếu nợ ngươi."

Tự lẩm bẩm xong, hắn liền đứng dậy ra khỏi dục trì, ngang qua tấm bình phong với lấy trường bào phủ lên người, sau đó đi về phía nơi ở của La Tứ Thiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.