Lâm Kinh Vi chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác một cỗ lãnh ý từ phía sau lưng dâng lên, bị Giang Thu Ngư khẽ vuốt môi mỏng vô ý thức mím nhẹ xuống, ngậm lấy đầu ngón tay trắng ngần của nàng hơi có chút vào trong.
Động tác v**t v* môi nàng của Giang Thu Ngư khẽ dừng lại, nàng nhìn chằm chằm Lâm Kinh Vi, "Sao không nói gì?"
Trong lời Giang Thu Ngư ít nhiều mang theo mấy phần thăm dò, nhưng phản ứng theo bản năng vừa rồi của Lâm Kinh Vi sớm đã bại lộ chân tướng.
Tên vương bát đản này, vậy mà thật đã sớm biết nàng rụng lông!
Cái túi luôn mang theo bên người kia của nàng ấy, chẳng lẽ thật sự là đựng lông rụng của nàng?!
Giang Thu Ngư âm thầm nghiến răng, đôi mắt hồ ly hiện lên hung quang lạnh lẽo, ngón tay đặt trên môi Lâm Kinh Vi dùng sức hơn vài phần, phần bụng ngón tay giữa ấn lên môi mỏng khiến nơi đó hơi hơi nổi lên màu trắng.
Thật ra cũng không đau, chỉ là trong lòng Lâm Kinh Vi có chút hoảng.
Nàng đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến, Lâm Kinh Vi vẫn luống cuống tay chân, nhất thời không nói nên lời.
A Ngư hỏi nàng như vậy, nhất định đã phát giác ra điều bất thường. Lâm Kinh Vi suy nghĩ trong lòng, bản thân rốt cuộc nên mạnh miệng đến cùng, hay là kịp thời thừa nhận sai lầm.
Vạn nhất A Ngư chỉ là thăm dò nàng thì sao?
Giang Thu Ngư thấy nàng im lặng, làm sao còn đoán không ra tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692847/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.