Khi Giang Thu Ngư cùng Lâm Kinh Vi kết thúc trạng thái song tu, vừa đúng ba ngày kể từ khi Phó Tinh Dật trốn vào vực sâu vô tận.
Giang Thu Ngư vốn cho rằng hai người còn phải tốn nhiều thời gian hơn để khôi phục linh lực, không ngờ lại có kỳ ngộ như vậy.
Giang Thu Ngư mở mắt ra, cảm thụ được linh lực dồi dào trong cơ thể, trên mặt rốt cuộc thêm vài phần ý cười.
"Kinh Vi, nàng ổn chứ?"
Khối đá đen như mực hóa thành một làn khói mù, bay vào cơ thể Lâm Kinh Vi.
Dù biết thứ này có lẽ sẽ không tổn thương Lâm Kinh Vi, nhưng Giang Thu Ngư cuối cùng vẫn không yên tâm.
Lâm Kinh Vi lắc đầu, nàng không cảm nhận được sự tồn tại của tảng đá kia, nội phủ bên trong cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ dị dạng nào.
Giang Thu Ngư đứng dậy, đưa tay phủi phủi nơi vốn không có bụi trên người, "Cũng không biết tình hình trong vực sâu vô tận thế nào."
Cái tên cẩu vật Phó Tinh Dật kia đã sống quá lâu rồi.
Trước đó các nàng không thể hiểu được tác dụng của viên đá đen nhỏ kia, cho nên lúc này âm thanh kia lại cố ý xuất hiện, nhắc nhở các nàng.
Giang Thu Ngư không tin, lúc này các nàng vẫn không thể g**t ch*t Phó Tinh Dật.
Lâm Kinh Vi vén những sợi tóc rối bên má Giang Thu Ngư, ánh mắt nàng lãnh đạm sâu thẳm, ngữ khí lại vô cùng dịu dàng, "Yên tâm."
Phó Tinh Dật không trốn thoát được đâu.
Ngày ấy sau khi Phó Tinh Dật bỏ trốn, đám tu sĩ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692842/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.