Cảnh này có vẻ quen thuộc, Giang Thu Ngư không khỏi có chút muốn cười.
Sắc mặt vốn lạnh nhạt của Lâm Kinh Vi càng lộ ra vẻ sắc bén, nàng im lặng nhìn Linh Y, "Linh Y cô nương, nói cho rõ ràng."
Nếu không phải đã hứa với Giang Thu Ngư, phải cố gắng kiềm chế tính tình, Lâm Kinh Vi định sẽ ra tay giáo huấn Linh Y, cho đến khi nàng nhận ra sai lầm của mình mới thôi.
Linh Y cũng sau khi nói xong, mới ý thức được câu nói của mình có ý nghĩa khác.
"Không phải không phải, hai người hiểu lầm, ý của ta là, có thể mang ta rời khỏi Bắc Lục Hàn Vực hay không?"
Linh Y đối với Giang Thu Ngư có mấy phần hảo cảm vô hình, nhưng Giang Thu Ngư đã là đạo lữ của Lâm Kinh Vi, Linh Y tự nhận không làm được chuyện đoạt người yêu.
Nàng chỉ cân nhắc đến việc sau khi mình mất trí nhớ, ngay cả một khối linh thạch cũng không lấy ra được, đừng nói chi là pháp khí phi hành.
Nếu không có người khác giúp đỡ, Linh Y chỉ dựa vào bản thân, không biết đến bao giờ mới có thể ra khỏi Bắc Lục Hàn Vực.
Nàng biết việc mình cất giấu mấy bức hoạ của Giang Thu Ngư đã chọc giận Lâm Kinh Vi, giờ phút này càng không dám nhìn vào mắt Lâm Kinh Vi, luôn cảm thấy chột dạ vô cùng.
Giang Thu Ngư hiểu ý nàng, thật ra mang Linh Y đi một đoạn đường cũng không sao, nhưng nghĩ đến Lâm Kinh Vi lại sẽ vì chuyện này mà ghen tuông, Giang Thu Ngư không nỡ vì người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692833/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.