Vừa rồi bất quá chỉ là một bức chân dung không có mặt chính diện, Lâm Kinh Vi đã có thể tức giận đến nghiền nát nó, Giang Thu Ngư phảng phất có thể đoán được kết cục của những bức họa này trong mật thất.
Nàng đang suy nghĩ trong lòng, người trước mặt bỗng nhiên khẽ động, Giang Thu Ngư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Kinh Vi đưa tay nắm lấy một góc vải vẽ, trong đôi mắt cụp xuống tràn ngập lãnh ý.
Nàng dùng đầu ngón tay v**t v* khuôn mặt người trong bức họa, giọng nói khàn khàn phảng phất mang theo vô tận thở dài, "A Ngư, nàng cảm thấy người này vẽ thế nào?"
Lâm Kinh Vi nói, giống như vô tình liếc qua Giang Thu Ngư.
Đây là một câu hỏi chết người.
Giang Thu Ngư mặt không đổi sắc hắng giọng, không trả lời câu hỏi của Lâm Kinh Vi, ngược lại đưa tay nắm chặt ngón tay nàng, áp tay Lâm Kinh Vi lên một bên má mình, "Người thật đứng ngay trước mặt nàng, tranh vẽ hỏng có gì đáng xem?"
Lâm Kinh Vi ngưng mắt nhìn nàng, Giang Thu Ngư cười với nàng, thái độ có chút hùng hồn, "Nàng nhìn người khác, ta cũng sẽ không vui."
Cho dù những người này, là chân dung của chính nàng.
Lâm Kinh Vi tựa như bị nàng chọc cười, vẻ lạnh lẽo trong mắt tan đi một chút, nàng cong khóe môi, dùng lòng bàn tay v**t v* khuôn mặt Giang Thu Ngư, "Đã A Ngư cũng cảm thấy những bức tranh hỏng này không có gì đẹp, vậy ta đốt hết chúng đi, A Ngư thấy thế nào?"
Giọng điệu của nàng không hề mạnh mẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692825/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.