TrướcSau Miêu Dĩ Tô trông thấy Giang Thu Ngư, hốc mắt lập tức ngấn lệ, miệng vô thức gọi, "A Ngư..."Nhưng rất nhanh, bà liền phản ứng lại, ngậm miệng không nói nữa.Dù Miêu Dĩ Tô trong lòng vô cùng thân cận với Giang Thu Ngư, nhưng trong mắt Giang Thu Ngư, bà chỉ là một người bình thường gặp qua vài lần, thực tế không có tư cách thân mật gọi nàng A Ngư.Miêu Dĩ Tô trong lòng lo sợ bất an, sợ vì vậy chọc giận Giang Thu Ngư.Giang Thu Ngư lại không để ý, dù nàng đối với Miêu Dĩ Tô đích xác không quá thân thiết, nhưng Miêu Dĩ Tô dù sao cũng là trưởng bối, gọi nàng một tiếng A Ngư cũng không sao.Huống chi hai mươi năm trước trong trận chiến kia, Miêu Dĩ Tô đích xác đã giúp nàng, Giang Thu Ngư dù không thân thiết, cũng không ghét Miêu Dĩ Tô.Nàng cười, "Miêu trưởng lão, thân thể còn tốt chứ?"Thật ra nàng đã thấy Miêu Dĩ Tô lúc hôn mê bất tỉnh, dáng người gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, trông cực kỳ suy nhược.Lúc này Miêu Dĩ Tô dù mới tỉnh, trên mặt vẫn không có nhiều huyết sắc, nhưng trong đôi mắt nàng lại dấy lên tia sáng cầu sinh, cho người cảm giác hoàn toàn khác biệt.Miêu Dĩ Tô nhẹ nhàng thở ra, "May mắn được Ma Tôn nhớ đến, ta mọi thứ đều tốt."Giang Thu Ngư đoán được Miêu Dĩ Tô sẽ liên lạc với nàng sau khi tỉnh lại, nhưng không ngờ đối phương lại vội vàng như vậy, xem ra Miêu Dĩ Tô đã đoán được ý định của nàng, Giang Thu Ngư cũng không định vòng vo."Miêu trưởng lão, người cứ dưỡng tốt thân thể, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692821/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.