Giang Thu Ngư ấm ức nhéo nhéo đầu ngón tay của mình, cảm giác đau nhức vẫn còn, vết răng sờ vào hơi gồ ghề —— rõ ràng là Lâm Kinh Vi cố ý gây ra.
Người này biết rõ nàng sợ đau nhất, nên cố ý dùng phương pháp này để trừng phạt nàng.
Giang Thu Ngư nghĩ đến việc Lâm Kinh Vi có thể làm gì mình, nhưng vẫn đánh giá thấp mức độ b**n th** của Lâm Kinh Vi hôm nay.
May mà, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, và cũng sẵn lòng dung túng cho mọi hành động của Lâm Kinh Vi.
Giang Thu Ngư rũ mắt xuống, liếc nhìn tấm lụa đỏ trong tay Lâm Kinh Vi, nàng giơ tay lên, dùng ngón tay mềm mại giữ lấy cổ tay Lâm Kinh Vi, thân thể thuận thế tiến lại gần, "Kinh Vi, ta thật sự biết lỗi rồi."
Nhận thua trước thê tử không mất mặt.
Dù sao cũng không có người thứ ba nhìn thấy.
Giang Thu Ngư vừa dùng giọng nói mềm mại như nước để xin lỗi, vừa vụng trộm cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, đôi mắt hồ ly xinh đẹp lập tức phủ một tầng hơi nước, đuôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt vốn đã diễm lệ lại càng thêm mềm mại đáng yêu động lòng người.
Đây là thủ đoạn thường dùng của Giang Thu Ngư, nàng biết Lâm Kinh Vi từ trước đến nay không có sức chống cự với khuôn mặt này của nàng, càng không chịu nổi sự tấn công của nước mắt nàng, chiêu này chưa bao giờ thất bại, mỗi lần đều khiến Lâm Kinh Vi đau lòng khôn nguôi.
Nhưng lần này, Lâm Kinh Vi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692815/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.