Giang Thu Ngư cười lạnh một tiếng, nàng cùng Lâm Kinh Vi sóng vai đứng chung một chỗ, đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở đó tầng tầng mây đen phía trên, tựa hồ ẩn giấu một đôi mắt không nháy mắt nhìn xem các nàng.
Cái gọi là thiên đạo, bất quá là một cáihèn nhát chỉ dám núp trong bóng tối đánh lén người khác thôi!
Nó liền hiện ra chân thân cũng không dám, chỉ dám dùng tiếng sấm đe dọa các nàng.
Lâm Kinh Vi cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ, thân hình vẫn đứng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm, từ xa, như đang đối mặt với một đôi mắt khác.
Ầm ầm ——
Tiếng sấm chói tai vang lên bên tai, Phượng Án và những người khác đều kinh hãi. Người tu chân nào mà không sợ lôi kiếp, huống chi tiếng sấm lúc này còn đáng sợ hơn lôi kiếp bình thường của họ gấp trăm lần.
Kiếm trong tay Lâm Kinh Vi vẫn vững vàng, lưỡi kiếm rạch một đường máu trên cổ Lạc Hi Nguyệt, giọt máu chảy xuống cổ, nỗi đau và nỗi sợ chết khiến Lạc Hi Nguyệt không dám giãy giụa, nước mắt tuôn rơi nhưng vẫn không dám né tránh lưỡi kiếm của Lâm Kinh Vi.
Thấy Lâm Kinh Vi không chịu thu kiếm, tiếng sấm trên đầu càng thêm chói tai, như thể thiên đạo đang giận dữ, trong tiếng sấm không chỉ có cảnh cáo mà còn có sự kiêng kỵ nồng nặc.
Lâm Kinh Vi cười lạnh, "Ngươi chỉ biết uy h**p ta thôi sao?"
Giang Thu Ngư luôn cảm thấy lời nói của Lâm Kinh Vi có ẩn ý, chẳng lẽ trong lúc nàng không biết, Lâm Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692802/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.