Giang Thu Ngư nhíu mày, ánh mắt lướt qua đôi môi nhợt nhạt của Lâm Kinh Vi, rồi dừng lại trên bàn tay đầy vết thương của nàng.
Bàn tay vốn xinh đẹp không tì vết giờ đầy những vết thương, vết dài nhất ngang qua mu bàn tay, vết sẹo còn mới, mơ hồ vẫn còn chút vết máu, nhìn mà kinh hãi.
Phượng Án còn đang bận an ủi Giang Chiết Lộ, Giang Thu Ngư im lặng, Phù Lạc Lai nhịn đi nhịn lại, cuối cùng không nhịn được, lộ vẻ châm biếm hất cằm, "Thanh Hành Quân, thật kỳ lạ, tay của ngài sao lại bị thương thành thế này?"
"Trên đời này còn ai có thể đánh bại được Thanh Hành Quân?"
Miệng thì nói lời khen Lâm Kinh Vi, nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai, âm lượng cũng không nhỏ, đảm bảo mọi người đều nghe rõ.
Mọi người không phải kẻ mù, tự nhiên chú ý đến vết thương trên tay Lâm Kinh Vi, dù có người không thấy, cũng nghe rõ câu nói của Phù Lạc Lai.
Nhưng không ai dám hỏi, Phù Lạc Lai là người đầu tiên dám nói chuyện với Lâm Kinh Vi như vậy.
Lâm Kinh Vi bình tĩnh, chỉ ngước mắt liếc nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu không gợn sóng, không lộ hỉ nộ.
Phù Lạc Lai đột nhiên cảm thấy tim thắt lại, trong cái nhìn đó của Lâm Kinh Vi, nàng cảm thấy linh hồn mình như bị người ta nắm trong tay, hai má không kiềm chế được nổi lên vài vảy cá màu xanh.
Nếu không phải nàng kịp thời dùng linh lực ép xuống cơn rung động trong cơ thể, e rằng đã xấu mặt trước mọi người.
Phù Lạc Lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692778/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.