Nước mắt?
Lâm Kinh Vi sững sờ một thoáng, nàng bỗng nhiên nhớ lại, trước đó ở Ma Cung, Giang Thu Ngư đã muốn nhìn nàng khóc, chỉ là khi đó nàng nói mình sẽ không rơi lệ, Giang Thu Ngư mới thôi.
A Ngư có phải lại nghĩ đến chuyện đó?
Lâm Kinh Vi đưa tay vuốt đuôi mắt, thần sắc hiếm thấy có chút luống cuống, "A Ngư, ta không biết..."
Nàng không biết mình có thể rơi lệ hay không.
Giang Thu Ngư biết Lâm Kinh Vi không phải người đa sầu đa cảm, càng không dễ rơi nước mắt, nàng dùng tay mình nắm lấy mu bàn tay Lâm Kinh Vi, an ủi nói: "Không sao, ta có thể giúp nàng."
Giúp nàng?
Lâm Kinh Vi không hiểu, nhưng cũng không biểu lộ nghi ngờ hay khó hiểu trên mặt, nàng chỉ ngoan ngoãn nhìn Giang Thu Ngư, như thể dù Giang Thu Ngư muốn làm gì, nàng cũng sẽ không từ chối.
Giang Thu Ngư đứng dậy, nắm tay Lâm Kinh Vi, dẫn nàng đến bên giường, "Đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta không nên lãng phí thêm thời gian."
Bên tai Lâm Kinh Vi như có tiếng sấm mùa xuân, tai nàng đỏ ửng, mắt không chớp nhìn bóng lưng Giang Thu Ngư, tim đập như sấm.
Dù các nàng đã song tu nhiều lần, nhưng mỗi lần Lâm Kinh Vi đều rất khẩn trương, sợ mình làm không đủ tốt, không làm A Ngư vui lòng.
Lần này lại khác, Lâm Kinh Vi không biết sau hôm nay, nàng và Giang Thu Ngư còn có thể có những giây phút nhẹ nhàng như vậy không, lòng vui mừng và chua xót lẫn lộn, mắt không nỡ rời khỏi Giang Thu Ngư.
Giang Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692767/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.