Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao, Tiết Như Ngọc càng là khó khăn giật giật bờ môi, nhìn khẩu hình của nàng, tựa hồ muốn nói "Không muốn".
Hứa Yểu lại không chút do dự gật đầu, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn sâu Tiết Như Ngọc, "Ta vốn là người sắp chết, nếu không may mắn được ân nhân cứu chữa, có lẽ đã hồn về Hoàng Tuyền."
"Ngươi muốn đến giờ đều là mạng của ta, không liên quan đến A Ngọc, chỉ cần ngươi chịu thả A Ngọc, ta liền mặc ngươi xâu xé."
Nàng vừa nói, vừa ném trường tiên xuống đất, rồi bước lên phía trước, tựa hồ muốn dùng bản thân đổi lấy Tiết Như Ngọc.
Người này thật sự quá thành thật.
Giang Thu Ngư nắm lấy tay áo Hứa Yểu, "Khoan đã, Hứa Yểu cô nương, ta biết cô sốt ruột cứu người, chỉ là lời Tiết Như Sương chưa chắc đáng tin, cô tùy tiện tiến lên, nàng không chịu buông tha Tiết thành chủ thì sao?"
Hứa Yểu dừng lại, nàng không phải không biết đạo lý này, chỉ là vừa nghe có thể cứu Tiết Như Ngọc, liền có chút luống cuống.
Là nàng không thể nhận ra A Ngọc sớm hơn, Hứa Yểu vừa yêu vừa hổ thẹn với Tiết Như Ngọc, nếu có thể dùng mạng mình đổi lấy tự do cho Tiết Như Ngọc, nàng chết cũng không hối tiếc.
Giang Thu Ngư thấy sự quyết tuyệt và kiên định trong mắt Hứa Yểu, nhất thời ngẩn người.
Nàng luôn cho rằng nhân tính ích kỷ, ai cũng vì mình mà tính toán, dù tình cảm nồng thắm đến đâu, khi hoạn nạn cũng phải tự bay.
Hành động của Hứa Yểu khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692746/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.