Giang Thu Ngư ở điện Thanh Sương, đường đến điện Phục Kỳ còn khá xa. Sương Tuyết định tiếp tục quan sát Lâm Kinh Vi, nhưng nghĩ đến tấm vải đen trên mắt nàng là do chủ nhân tự tay gỡ xuống, có lẽ tôn thượng không để ý việc Lâm Kinh Vi có nhớ đường đi trong Ma Cung hay không.
Cũng phải, lúc này thần thức và linh lực của Lâm Kinh Vi đều bị phong tỏa, chẳng khác gì người phàm chưa từng tu luyện. Dù nàng có nhớ đường đi chăng nữa, cũng đâu thể trốn thoát?
Huống hồ, Lâm Kinh Vi còn ngoan ngoãn hơn cái tên chỉ biết kêu la kia nhiều. Ít nhất nàng rất phối hợp.
Sương Tuyết chưa từng gây hấn với Lâm Kinh Vi, không có ác cảm gì với nàng, thậm chí còn có chút tò mò.
Thấy Lâm Kinh Vi có vẻ ngạc nhiên trước cảnh sắc Ma Cung, nàng chủ động mở lời: "Sao, cảnh sắc Ma Cung chúng ta không tệ chứ?"
Lâm Kinh Vi nhìn nàng một cái, thu hết vẻ đắc ý và khoe khoang của nàng vào đáy mắt. Nàng khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành lời Sương Tuyết.
Sương Tuyết vỗ vai nàng: "Có mắt nhìn!"
"Đây đều là do chủ nhân thiết kế."
Trong đầu Lâm Kinh Vi hiện lên khuôn mặt tuyệt sắc vừa nhìn thấy, má ửng hồng, kiều diễm động lòng người hơn cả hoa đào tháng ba. Đôi mắt hồ ly khép hờ, khi nhìn từ xa, như chứa chan tình ý mông lung dịu dàng.
Vị Ma Tôn trong truyền thuyết này khác xa với những gì người đời tưởng tượng.
Nếu không biết thân phận của nàng, Lâm Kinh Vi cũng khó lòng liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-nu-chu-vi-ta-nhap-ma/4692709/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.