Phòng bên cạnh.
Thạch Niệm Húc nằm úp trên giường bệnh.
Vết thương sau lưng cô đã được khâu lại xử lý xong.
Đôi mắt phượng ngày thường luôn tinh anh giờ đây lại nhắm chặt.
Hứa Nhất Thi nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Người đang nằm trên giường bệnh khẽ giật nhẹ lông mày.
Vết thương sau lưng Thạch Niệm Húc là do Hứa Nhất Thi xử lý.
Chính cô đã đích thân lấy viên đạn kim loại ra khỏi cơ thể Thạch Niệm Húc.
Hứa Nhất Thi mím môi.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Cô biết rõ Thạch Niệm Húc đang giả vờ ngủ.
Ngón tay nhẹ nhàng vén chăn lên.
Hứa Nhất Thi định xem thử băng gạc sau lưng Thạch Niệm Húc có bị thấm máu không.
Thạch Niệm Húc khẽ "hừ" một tiếng.
Hứa Nhất Thi khựng lại, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chột dạ khó hiểu.
Cô nhớ lại những lời mình từng nói với Thạch Niệm Húc.
"Tôi có đụng vào vết thương của cậu đâu mà..." Hứa Nhất Thi bĩu môi, "Vết thương không bị viêm, hồi phục cũng khá tốt, cậu nên uống nhiều nước, ăn thêm đồ bổ."
Hứa Nhất Thi chẳng hiểu sao lại không muốn nhìn vào mắt Thạch Niệm Húc, cứ né tránh ánh mắt nàng.
Thạch Niệm Húc thở dài: "Bác sĩ Hứa tôn kính, cậu nhìn xem bộ dạng tôi bây giờ, có giống người có thể tự lo liệu không?"
Hứa Nhất Thi hơi do dự, "Cậu cần giúp thì gọi y tá."
Lông mày mắt Thạch Niệm Húc rất đẹp.
Chỉ là thường ngày luôn bị cặp kính gọng vàng che mất quá nửa.
Lúc này cô không đeo kính, vài sợi tóc lòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-chet-anh-hau-vo-cu-phat-dien-roi/4680501/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.