Khoé môi tươi cười của Nhan Thanh trở nên cứng đờ, nói: "Hoàng Hậu, phi, học tập chớ quấy rầy là cậu?"
Lý Chuẩn giơ lồng cơm giữ ấm trên tay lên, "Đưa cơm chiều cho cậu, không phải nói là sắp chết đói sao?"
Nhan Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua hộp cơm trong tay hắn, theo bản năng nuốt nước bọt.
Thật lớn.
Thơm quá.
Muốn ăn.
Nhưng không thể, cậu cũng có cốt khí của mình, ăn của ai cũng có thể nhưng tuyệt đối không được ăn đồ của Lý Chuẩn.
Ai ăn cơm của Lý Chuẩn chính là chó con.
"Ột ột ột......"
Hùng tâm tráng chí lập không đến một giây đồng hồ thì âm thanh vả mặt có điểm lớn.
Nhan Thanh nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, banh mặt làm bộ tiếng kêu vừa rồi không phải từ bụng mình, tay nắm chặt then cửa.
Lý Chuẩn ánh mắt sâu thẳm khóa trụ mặt cậu, nhìn đến mức Nhan Thanh cảm thấy chột dạ.
Sau năm giây đối diện.
Nhan Thanh bại do mùi hương trong hộp cơm, tối qua cậu chỉ lo uống rượu, chỉ ăn một chút đồ, hôm nay dậy muộn mà chỉ ăn một quả táo. Tương đương với việc cậu vượt qua 24 giờ chỉ dựa vào một quả táo và một chút nước, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng.
Nếu lại không ăn gì sợ là có thể trực tiếp gặp Phật Tổ.
"Cơm thịt bò, ăn hay không? Không ăn tôi liền mang về."
Lý Chuẩn lơ đãng chạm vào nắp hộp cơm, mở ra một lỗ hổng nhỏ làm mùi hương lan ra càng đậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-a-bai-lo-toi-mang-thai-con-cua-phan-dien/2826113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.