Lý Chuẩn mới vừa nói xong, Nhan Thanh liền cảm giác sau lưng có vài ánh mắt hóng chuyện.
Cả người cậu đều không được tự nhiên, dưới sự khẩn trương lại uống thêm vài ngụm canh chua.
Bình nước vừa mở ra, một mùi chua lòm xông thẳng vào mũi.
Vĩ Ngư sợ chua, vừa ngửi xong đã thấy hàm răng bủn rủn, vừa muốn phun tào đã bị Từ Khải ở bên cạnh giẫm chân một cái, vừa hay giẫm trúng bàn chân mà Lý Chuẩn vừa giẫm làm cho y đau đến mức kêu lên.
“Từ Khải chó chết, hôm nay tao với mày chỉ có một người được sống thôi."
"Ngày này năm sau tao sẽ đốt tiền giấy cho mày."
Hai người bắt đầu đánh nhau.
Dọc theo đường đi cậu nói một câu tôi nói một câu, cũng khá náo nhiệt.
Nhan Thanh nửa trước còn nói chuyện cùng mọi người, đến nửa sau dạ dày bắt đầu khó chịu lên, cậu bắt đầu trở nên an tĩnh, ngồi co cụm tại chỗ, dùng bình nước đè bụng lại.
Lý Chuẩn liên tiếp nhìn cậu, lo lắng nói: “Nhan Nhan, khó chịu sao?”
Vùng ngoại ô rất ít xe đi, Lý Chuẩn dừng xe vào lề đường, mở hết cửa sổ xe rồi mở nắp bình canh chua rồi đưa đến bên miệng cậu, "Nào, uống ngụm canh chua đi."
Nhan Thanh khó chịu đến không muốn động đậy, nhưng ngửi được mùi canh chua thơm ngon, hé miệng nhỏ ra uống.
Cậu uống xong còn phun ra một hơi, nói: "Còn bao lâu mới về đến nhà?"
“Một giờ.” Lý Chuẩn dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, lại dùng mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gia-a-bai-lo-toi-mang-thai-con-cua-phan-dien/2826010/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.