Chương trước
Chương sau
Lý Chuẩn đi vào nhà ăn, quầy múc cơm đã sớm bị  xếp hết, hắn chỉ có thể đi từ cửa hông đi vào.

“Chuẩn ca, sao bây giờ cậu mới đến?"

Từ Khải cùng Vĩ Ngư như hai con quỷ chết đói đầu thai, trước khi tiếng chuông vang lên năm phút đã bắt đầu chuẩn bị lao tới, tiếng chuông vang một cái, giáo viên còn chưa nói câu tan học mà người đã vọt tới cửa.

Lúc này Lý Chuẩn vừa tới múc cơm, bọn họ đã chuẩn bị ăn.

Từ Khải nhìn về phía Lý Chuẩn, nói: "Chuẩn ca, Nhan ca đâu? Sao nó không đến cùng cậu?"

Lý Chuẩn nhàn nhạt nói: "Cậu ấy không muốn đến ăn ở đây, lát nữa tôi sẽ đóng gói mang về cho cậu ấy." 

Từ Khải nhìn theo quãng đường xếp hàng dài như rồng, nói: "Nếu cậu đến sớm một chút thì bọn tôi đã đóng gói giúp rồi."

Lý Chuẩn nhìn người xếp hàng có chút đau đầu, lo lắng đùi gà đã bán hết, lại lo lắng Nhan Thanh chờ lâu đói bụng.

Nhan Thanh đi bạn học kia, một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

“Bạch Dương rốt cuộc làm sao vậy?”

Khi Nhan Thanh chạy ra khỏi khu dạy học liền phát hiện thân thể mình bắt đầu không chịu khống chế.

Tuy rằng cậu cũng lo lắng cho an nguy của Bạch Dương, nhưng trước khi cậu phản ứng thì thân thể đã hành động trước một bước, sau khi hồi thần lại cậu mới biết mình lại bị cưỡng chế. 

Chỉ là, từ cửa phòng học đến hiện tại, cậu liều chết nhớ lại cốt truyện nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy sự tương quan.

Trong nguyên tác, bây giờ chỉ cách thời gian thi đại học có một tháng, cốt truyện cũng sắp kết thúc, Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn tâm đầu ý hợp, hai người nỗ lực khích lệ nhau, nỗ lực học tập, quyết tâm thi đại học kiên định hơn bất kỳ ai khác. 

Nguyên tác truyện này, từ khi cậu xuất hiện đã chia năm xẻ bảy, Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn không đến cùng nhau, mà cậu và Lý Chuẩn vốn là đối một mất một còn lại trời xui đất khiến bên nhau, còn có bé con trong bụng.

"Tô Ngọc Thành lớp 4 mang theo vài người bắt Bạch Dương đến kho hàng cũ." Bạn học kia thở hồng hộc nói.  

Y chạy qua chạy lại hai lần, hiện tại th ở dốc vô cùng lợi hại, nói chuyện cũng đứt quãng. 

“Tô Ngọc Thành lớp 4?”

Không phải Omega của Tô gia sao?  

Tô gia làm về chính trị, toàn làm chuyện thiếu đạo đức, có vẻ vì thế mà tỉ lệ sinh dục nhà bọn họ rất thấp, số Omega và Alpha trong nhà cũng rất ít, đa số là AO chất lượng thấp, chỉ tốt hơn một chút so với Beta.

Cha Tô Ngọc Thành Tô Phú Quốc là Alpha duy nhất trong thế hệ bọn họ, là một Alpha cấp thấp.

Tô gia vì sinh ra hài tử ưu tú mà liều mạng bắt Tô Phú Quốc ngủ với Omega, nam nữ nhiều vô số kể, nhưng dù thế thì Tô Phú Quốc chỉ có năm đứa con, mà tư chất tốt nhất là Tô Ngọc Thành, Omega chất lượng thấp.

Mặc dù Tô Ngọc Thành là Omega cấp thấp nhưng vẫn là đứa con được sủng ái nhất Tô gia.

Thế cho gã bị nuôi đến không sợ trời đất, điêu ngoa tùy hứng.

Tính cách Tô Ngọc Thành không tốt, nhưng bởi vì có cây đại thụ là Tô gia làm chỗ dựa, hơn nữa gã là thiếu gia được sủng ái nhất nên người nịnh bợ gã cũng rất nhiều, bên người gã không bao giờ thiếu người muốn cái danh "bằng hữu" Tô gia.

Nhan Thanh nhớ rõ ràng vị thiếu gia này là do ở trong sách gã cũng là nhân vật phản diện, chỉ là vai diễn quá ít, xuất hiện còn tương đối trễ cho nên địa vị không thể so với Lý Chuẩn. 

Vị thiếu gia này bởi vì ghen ghét nhân vật chính vạn nhân mê, nơi nơi ngáng chân Bạch Dương, thủ đoạn tuy không cao minh nhưng lại khiến người ghê tởm, cho nên dù đất diễn của gã khá ít nhưng tỉ lệ bị ghét còn cao hơn cả Lý Chuẩn.

Không chỉ có như thế, gã còn vọng tưởng cướp Ngụy Hướng Viễn khỏi Bạch Dương.

Gã ghen ghét Bạch Dương, cũng ghen ghét Bạch Dương được người hoàn mỹ như Ngụy Hướng Viễn yêu say đắm.

Tâm ghen ghét khiến Tô Ngọc Thành làm chuyện ngu ngốc, một lần sau khi tan học thì hẹn Bạch Dương đến, vứt y vào kho hàng, sau đó dùng thuốc hướng dẫn cho Bạch Dương, đó là loại thuốc có thể dụ Omega tiến vào kỳ ph@t tình. 

Gã muốn Bạch Dương ph@t tình, sau đó lợi dụng Alpha bên người đánh dấu y.

Nguy cơ này cuối cùng cũng bị Ngụy Hướng Viễn giải quyết, cuối cùng Tô Ngọc Thành bị nhà trường đuổi học. 

Nhan Thanh theo bản năng mà nhăn mày lại.

Chuyện này ở trong sách chỉ là một tiểu nhạc đệm, độ dài không đến ngàn chữ đã kết thúc.

Cậu giúp Bạch Dương đánh Tô Ngọc Thành một trận. 

Chuyện này cuối cùng phát triển thành ngòi nổ, thúc đẩy quan hệ Nhan gia và Tô gia trở nên xấu đi, nhưng trong sách chỉ viết sơ qua.

Bọn họ sống trong quyển sách này chỉ là vai phụ dùng để hoàn thiện câu chuyện tình yêu của vai chính, chỉ là công cụ người mà thôi. 

Nhan Thanh siết chặt nắm đấm, cậu muốn dừng lại, muốn gửi tin nhắn cho Lý Chuẩn nhưng thân thể không chịu khống chế, cậu dừng không được, chỉ có thể tiếp tục đóng vai công cụ người.

Kho hàng càng ngày càng gần, Nhan Thanh lại nôn nóng lên.

Cậu không phải Alpha, hiện tại cậu là một Omega, còn mang thai nữa.

Một khi chạy vào cửa, ngửi được thuốc k1ch tình của Tô Ngọc Thành thì chắc chắn sẽ bị buộc tiến vào kỳ ph@t tình.

“Nhan ca, chính là nơi này.” Bạn học kia cuối cùng dừng lại trước cửa nhà kho. 

Nhan Thanh không chút do dự đẩy cánh cửa đã gỉ sắt kia vào, đi khá là nhanh, bạn học kia liền bị cách cậu một khoảng khá xa.

“Tô Ngọc Thành, mày điên rồi sao?” Bạch Dương bị hai Omega buộc chặt tay về phía sau, oán giận nhìn Tô Ngọc Thành.

“Tao không điên, nhưng không biết chừng lát nữa người điên chính là mày đấy!"

Tô Ngọc Thành nở nụ cười dữ tợn chuẩn pháo hôi, gã nâng cằm lên một chút, ý bảo hai Omega kia kéo tay áo Bạch Dương lên.

"Vì sao mày phải làm thế với tao? Tao đã đắc tội gì với mày?"

Bạch Dương nhìn ống tiêm kia, gấp đến mức hai mắt đều đỏ lên, y liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được.

Tô Ngọc Thành cười càng thêm dữ tợn, nói: "Mày đương nhiên không đắc tội tao, vì duy trì bộ mặt ngoan ngoãn kia, mày đối với ai cũng lễ độ, đối với ai cũng ôn nhu như nước, cho nên mày là vạn nhân mê trong trường. Rõ ràng chỉ là một Omega mà lại được bình chọn là giáo thảo của trường."

Tô Ngọc Thành dùng kim đâm vào một lọ thuốc, hút chất lỏng màu hồng nhạt lên.

“Nhưng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mày là vạn nhân mê, còn tao lại là gốc cỏ dại mọc góc tường?"

Tô Ngọc Thành rít gào.

Nhan Thanh đã nghe được thanh âm của bọn họ, nhưng nguyên tác muốn cho bọn họ nói hết lời thoại cho nên bọn họ còn đang kính nghiệp diễn xuất. Mà cậu cũng bị khống chế, bước chân chậm lại, sau đó dừng lại tại chỗ nhưng vẫn nghe rõ bọn họ đang nói những gì.

Nghe Tô Ngọc Thành nói ra lời kịch của pháo hôi, trong lòng cậu cảm thấy đồng tình cho gã.

Nhưng cũng chỉ xuất phát từ ánh mắt người đứng xem mà đồng tình một chút, nhân thiết của Tô Ngọc Thành, từ lúc bắt đầu đã không khiến người yêu thích, làm cậu thích thì càng không có khả năng.

Lúc trước khi đọc truyện, Nhan Thanh đọc theo lời thoại của Tô Ngọc Thành, đọc xong cười khằng khặc, nói: "Đương nhiên vì mày là rác rưởi, là giòi bọ dưới cống, Bạch Dương thì toả sáng lấp lánh như ngọc thạch, là tủ âm tường mê lòng người."

Nhưng hiện tại, lực chú ý của cậu đều dừng trên ống tiêm trong tay Tô Ngọc Thành, chất lỏng mày hồng nhạt kia chính là thuốc k1ch tình, là thuốc có thể khiến Omega tiến vào kỳ ph@t tình.

Loại thuốc này cấm lưu thông trên thị trường, không được cấp phép đưa ra thị trường.

Nhưng bởi vì một số quyền quý thích chơi, chợ đen liền lưu thông, giá cả còn ở trên trời.

Bởi vì là thuốc cấm nên ít ai biết.

Ngoài tròng mắt ra, bây giờ Nhan Thanh không có gì có thể động đậy, một chân vẫn duy trì động tác nâng lên, đứng một chân hơn mười phút, cậu phát hiện mình một chút cũng không mệt.

Không cần nghĩ cũng biết cốt truyện lại dùng trò mèo.

Trước khi cốt truyện kết thúc, cậu chỉ có thể làm một công cụ người có tư tưởng, không có thân thể. 

Mẹ nó.

Tức chết bố!

Nhan Thanh muốn mắng cũng không nói được.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì cây kim này sẽ không đâm vào người Bạch Dương, nó sẽ bị Ngụy Hướng Viễn đột nhiên xuất hiện chắn lại.

Chính là, hiện tại Ngụy Hướng Viễn và Bạch Dương chỉ là bạn bè, hán còn sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?

Nhan Thanh gấp đến không chịu được, cậu muốn nhìn xem Nguỵ Hướng Viễn có tới không nhưng lại không quay đầu được, chỉ có thể duy trì tư thế này lo lắng suông.

Bạn học phía sau kia đến giờ vẫn chưa đuổi theo, đại khái là cũng bị giữ ở nơi đó. 

Bước ngoặt trong truyện sẽ không chính xác từng giây từng phút, công cụ người bọn họ chỉ xuất hiện khi cốt truyện yêu cầu, thời điểm không nên xuất hiện cũng chỉ là phông nền không nhìn thấy.

Đến khi Nhan Thanh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng quang não trên cổ tay cậu cũng chấn động. 

Cậu lé mắt ra nhìn xem là ai   —— Bạn trai.

Là Lý Chuẩn.

Nhan Thanh nghĩ tới thể  chất bug của Lý Chuẩn, tim đập như sấm, cậu thử nâng nhẹ tay lên.

Thành công.

Vừa rồi vô luận có làm như thế nào cũng không thể động tay, bây giờ cuối cùng cũng có thể động.

Cậu không chút do dự ấn phím nghe.

Đưa cổ tay đến bên tai, bởi vì lo lắng người bên trong nhà kho nghe được, cậu liền đè thấp thanh âm. 

“A lô ——”

“Nhan Nhan, cậu ở đâu? Tôi mang hộp cơm về rồi đây, sao không thấy cậu trên sân thượng, trong phòng học cũng không thấy người...."

Nghe được thanh âm Lý Chuẩn, Nhan Thanh lo lắng đề phòng một đường, giờ đây mắt lập tức đỏ lên, tranh âm tràn đầy ủy khuất, nói: "Chuẩn ca, tôi ở trong kho hàng cũ của trường, cậu mau tới đi."

“Sao cậu lại đến đó? Bên cạnh có ai không?" Lý Chuẩn còn chưa kịp cất hộp cơm,  vội vã mà chạy xuống lầu.

"Cậu mau tới đây, gọi Ngụy Hướng Viễn tới luôn." 

Nhan Thanh cảm giác đối thoại giữa Tô Ngọc Thành và Bạch Dương sắp kết thúc, cậu sợ không kịp, chỉ có thể bảo Lý Chuẩn gọi cả Ngụy Hướng Viễn tới luôn.

Ngụy Hướng Viễn là nhân vật chính trong truyện, còn Lý Chuẩn là bug, mặc kệ ai trong hai người họ vào trước thì đều có thể cứu cậu một mạng.

"Tôi lập tức đến.”

Lý Chuẩn nhanh chân chạy đi, lại nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ngụy Hướng Viễn.

Nhan Thanh nhìn cuộc gọi kết thúc, nước mắt lạch cạch rơi, nện xuống mu bàn tay cậu.

Sau đó cậu lại không động đậy nổi.

Cho dù muốn lau nước mắt cậu cũng làm không được, ủy khuất khóc hức hức làm công cụ người.

Nhan Thanh không ngừng cầu nguyện, hy vọng Ngụy Hướng Viễn hoặc Lý Chuẩn nhanh chóng đến đây. 

Nhưng có đôi khi càng muốn cái gì thì càng không được, từ nhỏ vận khí của cậu đã không tốt lắm, trong tình huống này thì thần xui xẻo cũng đến làm bạn với cậu.

Khi cậu đang cầu nguyện, Tô Ngọc Thành bỗng nhiên hành động.

Tô Ngọc Thành dữ tợn giơ ống tiêm trong tay lên, kêu gào đâm tới cánh tay Bạch Dương.

Đồng tử Nhan Thanh khẽ động, thân thể hành động tự phát, đột nhiên chạy về phía trước, tốc độ nhanh hơn so với bất cứ thứ gì, trong giây lát đã xuất hiện trước mặt Bạch Dương.

Ảnh ngược kim tiêm khuếch trương trong đồng tử càng ngày càng gần cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.