Chương trước
Chương sau
Ngoài ý muốn chạm vào nhau.

Ngắn ngủi đến mức còn không đủ thời gian tính toán, nhưng lại khiến hai người tim đập thình thịch một lúc lâu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sâu trong ánh mắt là sự tình tứ ngọt ngào và ái muội.

Không biết là ai chủ động trước, ký ức duy nhất chỉ có cánh môi mềm mại ngọt ngào của đối phương.

Mãi đến khi canh móng heo sôi trào lên, toát ra hơi nóng cùng tiếng lộc cộc lộc cộc, hai người đang dính nhau mới chịu tách ra.

Khoé mắt Nhan Thanh phiếm hồng, ánh mắt lưu chuyển, không thể giấu đi tình ái trong mắt thiếu niên.

Lý Chuẩn khẽ vuốt gương mặt Nhan Thanh, nhẹ nhàng chà lau bọt nước trên mặt cậu, thu tay lại liền dùng đầu lưỡi li3m li3m.

Nhan Thanh bị động tác của hắn khiêu khích làm cho mặt đỏ bừng, vừa lúc canh móng heo sôi mạnh cậu mới chuyển lại sự chú ý, nói: "Canh được rồi đấy."

Lý Chuẩn vê đầu ngón tay, bên trên còn có độ ấm của Nhan Thanh.

Hắn xoay người, cầm cái thìa quấy, lại vớt đi bọt nước đi, múc một chút, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Nhan Thanh.

“Nếm thử xem ổn chưa."

Nhan Thanh bĩu môi nếm một chút, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, có thể nhìn thấy một nửa màu hồng nhạt.

Bản thân Nhan Thanh cũng không biết bây giờ cánh môi mình trở nên kiều diễm ướt át, khiến người ta muốn nếm thử. Cậu chỉ lo nhấm nháp mỹ vị canh móng heo mà không chú ý đến hầu kết người trước mặt luôn hoạt động.

"Ngon quá!" Ánh mắt Nhan Thanh sáng lên.

Hai người ở phòng bếp quá lâu, người nào đó không vui liền chạy đến xem xét.

“Nhan Nhan, anh dâu em bảo em ra làm vằn thắn kìa." Ánh mắt Nhan Quyết như mang theo đao nhìn Lý Chuẩn.

Nhan Thanh buồn bực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải làm xong hết sủi cảo rồi sao?"

Khi làm xong sủi cảo, sủi cảo mà Nhan Thanh bao tan ra, toàn quân bị diệt, da thịt chia lìa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, phập phồng lên xuống theo nước sôi.

Nhan Thanh ở bên cạnh nhìn một cái, cảm thấy thẹn mà che kín hai mắt.

Đây y như đang ở pháp trường vậy.

Sủi cảo do anh dâu bao thì vẫn nguyên dạng, của cậu thì chọn mãi cũng không ra cái nào tốt.

Cố tình Lý Chuẩn còn tách sủi cảo mà cậu và anh dâu ra, dẫn tới nồi của cậu chỉ có canh sủi cảo.

Sau khi nấu xong sủi cảo, Nhan Thanh muốn trộm giấu đi sủi cảo mà mình bao để hủy thi diệt tích, kết quả tay cậu vừa vói qua đã bị Lý Chuẩn cầm lấy.

Cậu khó hiểu.

Lý Chuẩn nhàn nhạt cười nói: “Đừng nhúc nhích, đây là của tôi.”

Mặt Nhan Thanh đỏ bừng lên, ậm ừ nói: "Tan, tan hết rồi, cậu ăn sủi cảo anh dâu bao đi."

Lý Chuẩn lại gắp nhân lên, sau đó gắp thêm vỏ bánh, nhai kỹ nuốt chậm, lại thổi nước canh rồi uống vài ngụm, mồm mép nói: "Tôi thích ăn như vậy." 

Vừa lúc Nhan Quyết tiến vào, nhìn thấy một màn này, lại thấy thằng em mình thường ngày luôn giả ngầu giờ mặt lại đỏ như một bông hoa, bất mãn đối với Lý Chuẩn lại cao thêm vài phần.

Dù như thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Nhưng lần này anh không nói cái gì, chỉ đi vào rồi bưng nồi canh sủi cảo ra ngoài.

“Sao hai đứa nó còn chưa ra vậy?"

Bạch Thư há mồm ăn miếng sủi cảo rau hẹ mà Nhan Quyết đút cho, độ ấm vừa phải.

Sủi cảo rất lớn, một miếng y chỉ ăn được một nửa, một nửa còn lại Nhan Quyết lại nhét vào miệng mình luôn.

“Ở bên trong ăn da sủi cảo.” Nhan Quyết tinh tế nhấm nháp sủi cảo không phải nhân ớt xanh, chỉ số vui vẻ tăng lên thẳng thắp.

“Ăn da sủi cảo? Tại sao?" Bạch Thư chưa đến phòng bếp xem bọn họ bắc nồi xuống, cũng không biết sủi cảo Nhan Thanh bao đã hoàn toàn tan ra.

“Đại khái là khẩu vị đặc thù đi.” Nhan Quyết lại gắp cho Bạch Thư thêm một cái, thừa dịp mỗi lần Bạch Thư chỉ ăn một nửa mà ăn vụng nửa cái còn lại.

Kết quả ăn không được mấy cái, Bạch Thư đã mang thoàn bộ sủi cảo nhân ớt xanh đến trước mặt anh, cười đến mí mắt cong cong nói: "Lão công, anh nên ăn cái này mới đúng."

Vẻ mặt Nhan Quyết kích động, nói: "Em vừa gọi anh là gì?"

Bạch Thư cười tủm tỉm, trực tiếp gắp một cái sủi cảo nhân ớt xanh đến bên miệng anh, nói: "Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi."

Loại thời điểm này, cho dù sủi cảo có nhân là thuốc độc thì anh cũng không chút do dự mà ăn luôn.

Lão công sao?

Thế mà lại nói với anh vào lúc này. 

Ngày thường nếu không phải khi dễ y trên giường thật tàn nhẫn thì căn bản y sẽ không nói.

Trong đầu Nhan Quyết xuất hiện hình ảnh Bạch Thư khoé mắt ướt át, môi đỏ hé mở vô cùng gợi cảm nhìn anh. Nhanh chóng nhét hai miếng sủi cảo nhân ớt xanh vào miệng, để mùi vị anh vô cùng bài xích này lên não mới chậm rãi áp xuống cỗ xúc động kia.

Trên bàn cơm.

Nhan Quyết ngồi đối mặt với Lý Chuẩn, Bạch Thư đối mặt với Nhan Thanh.

Người trước giương cung bạt kiếm, người sau hòa thuận.

"Người nhà cậu đã biết chuyện này chưa?"

Từ khi bọn họ ngồi xuống, lực chú ý của Nhan Quyết vẫn dừng ở hai người, nhìn Lý Chuẩn theo thói quen chăm sóc Nhan Thanh, tâm tình vừa tốt vừa xấu, vô cùng phức tạp.

Lý Chuẩn nói: “Ba ba tôi biết Nhan Nhan, cũng có gặp mặt cậu ấy rồi nhưng vẫn chưa chính thức gặp mặt, tôi định chờ Nhan Nhan xác định thì sẽ dẫn cậu ấy đi."

Nhan Quyết lại nhìn Nhan Thanh, nói: “Nhan Nhan, em định khi nào sẽ nói chuyện này cho ba lớn với ba nhỏ?"

Nhan Thanh bị cue, ngẩng đầu nhìn, nói: "Em định thi đại học xong sẽ nói cho hai ba."

Sau khi thi đại học xong thì mọi chuyện đã trần ai lạc định.

Đến lúc đó cậu đi hết cốt truyện rồi sẽ có thể hoàn toàn trở thành chính mình.

Nhan Quyết chưa nói cái gì, nhưng trước khi rời đi, anh và Lý Chuẩn nói chuyện riêng hết mười phút.

Vấn đề đầu tiên chính là uy hiếp.

"Đừng tưởng Nhan Nhan mang thai con của cậu thì chính là người của cậu, nếu tôi biết cậu đối xử không tốt với Nhan Nhan thì tôi có thể mang nó đi mọi lúc, tuy Nhan gia chúng tôi không có nhiều tiền tài như tinh tặc đoàn các người nhưng vẫn có thể nuôi nổi bọn họ." Nhan Quyết nói.

Lý Chuẩn nghe xong liền biết anh cả đã tra ra tin tức về nhà họ.

Anh cả có thể tra được bối cảnh nhà hắn, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

"Có lẽ bây giờ tôi hứa hẹn thì trong mắt anh có vẻ non nớt, nhưng chuyện tôi yêu Nhan Nhan, tôi sẽ dùng cả đời này để chứng minh." Lý Chuẩn nói.

"Tốt nhất cậu nên nói được làm được, nếu không tôi sẽ liên hợp với các đại quân đoàn tiêu diệt tinh tặc đoàn nhà các người."

Nhan Quyết uy hiếp xong lại không muốn tiếp tục nhiều lời, xụ mặt lãnh khốc rời đi.

Bọn họ đi rồi, Nhan Thanh vô cùng hiếu kỳ lại gần Lý Chuẩn.

"Anh tôi nói gì với cậu vậy?"

"Anh cậu muốn tìm tôi xin kinh nghiệm."

"Cậu đang nằm mơ đấy à?"

"Anh ấy thấy tôi chỉ một lần mà có thể khiến cậu mang thai thật ghê gớm, muốn hỏi tôi có bí quyết gì không?"

"Đồ lừa đảo.” Nhan Thanh tức giận đạp Lý Chuẩn một cái.

Lý Chuẩn lại nhân cơ hội bắt lấy mắt cá chân của Nhan Thanh, kéo cậu lên sô pha, một tay sờ eo cậu, cách lớp áo sờ sờ bụng.

"Có phải bé con lại lớn hơn không?" Lý Chuẩn dùng bàn tay đo đạc nhóc con một chút.

Nhan Thanh được xoa vô cùng thoải mái, nửa dựa vào lồ ng ngực hắn, mơ màng sắp ngủ, nói: "Ngày nào cậu cũng sờ sao có thể phát hiện được nó lớn lên?"

Lý Chuẩn lại xốc áo lên, ước lượng độ cao, nói: "Thật sự lớn hơn này, ngày mai có cần mặc đồng phục của tôi đến trường không?"

Nhan Thanh nhắm mắt lại, ý thức dần dần rút ra, mơ mơ màng màng không biết có đồng ý hay không, khi mở mắt ra trời đã hừng đông.

Cằm tựa lên một bộ lông xù, cúi đầu mới nhìn thấy là đỉnh đầu một người.

Cậu xoa xoa mắt, có chút nghĩ không ra, sao tối hôm qua Lý Chuẩn ngủ chung một giường với cậu, đã vậy còn chui vào lòng cậu ngủ.

Khi ngủ đủ giấc, Lý Chuẩn mơ mơ màng màng, hơi thở của hắn phả lên xương quai xanh cậu càng nóng hơn.

Nhan Thanh giật giật, dịch ra sau.

Dịch vài phần, lại bị Lý Chuẩn đang ngủ mơ theo thói quen mà kéo cậu lại.

Lúc này biến thành tư thế mặt đối mặt.

Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Nhan Thanh nuốt nuốt nước miếng.

Sáng sớm liền có thể ngắm mỹ nhan, thực sự quá k1ch thích.

Sao thằng nhóc này có thể duy trì vẻ đẹp 24/7 như vậy chứ?

“Chào buổi sáng.” Lý Chuẩn tỉnh lại, thò qua hôn lên khoé môi cậu một cái.

Nhan Thanh đỏ mặt đẩy hắn ra, bò dậy.

“Lại không dậy nổi, bị muộn rồi.”

Lý Chuẩn mấp máy qua đi, ôm lấy Nhan Thanh từ phía sau, mang theo hơi nóng dán lên, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp: "Tôi còn chưa chào buổi sáng với bé con mà."

Nhan Thanh tát một cái thật mạnh lên lưng Lý Chuẩn, hừ hừ nói: "Vậy cậu nhanh lên."

Lý Chuẩn đang buồn ngủ bị cái tát này đánh bay hết.

Hắn quỳ lên, hôn lên cái bụng nhỏ đang phồng lên của Nhan Thanh, cười giống một con ngáo, nói: "Chào buổi sáng nha bé con, hôm nay con phải ngoan ngoãn nghe lời ba nhỏ, đừng làm ba nhỏ khó chịu nha con."

Nhan Thanh cảm giác mỗi chỗ Lý Chuẩn chạm qua đều vô cùng ngứa ngáy, đẩy vai của hắn ra, bò dậy rửa mặt.

Kỳ thi đại học đang tới gần.

Không khí trong trường học dần dần căng thẳng hơn.

Ngay cả đám học tra cũng bị không khí ảnh hưởng, cũng nỗ lực trong một thời gian ngắn ngủi.

Nhan Thanh tuy đã trải qua một lần thi đại học nhưng bây giờ nó lại có một ý nghĩa khác, còn có cốt truyện luôn tùy thời có thể phá đám, cho nên bây giờ cậu cũng thấy vô cùng khẩn trương.

Lý Chuẩn thấy cậu mấy ngày nay ngủ không ngon, lâu lâu kéo hắn học tập, nhiều khi còn thức đêm.

Nhưng trước mười một giờ nhất định phải kéo cậu lên giường ngủ.

Nhưng tâm sự Nhan Thanh thật sự nặng nề, nằm xuống cũng không thể vào giấc, lăn qua lộn lại nhiều lần.

Lý Chuẩn kéo cậu vào lòng, tứ chi không áp chế được cậu đang lộn xộn.

"Hồi hộp sao?" Thanh âm Lý Chuẩn vang bên tai, hàm răng khẽ chạm vào vành tai Nhan Thanh.

Nhan Thanh chui cả người vào lòng Lý Chuẩn, trán nhẹ nhàng cụng cụng vào lồ ng ngực rắn chắc của hắn, lầu bầu nói: "Sợ thi không tốt."

Lý Chuẩn trở mình nằm thẳng, kéo Nhan Thanh dựa vào lòng hắn, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan chặt.

"Cho dù kết quả có như thế nào thì tôi cũng sẽ học cùng trường với cậu."

Nhan Thanh chống lên ngực hắn ngửa đầu ra, bướng bỉnh nói: "Tôi muốn thi đại học Đế đô."

Lý Chuẩn lấy ngón trỏ khẩy khẩy ngốc mao trên đầu cậu, nói: "Vậy cùng nhau thi đậu đại học Đế đô."

Nhan Thanh lại ủ rũ mà gối hồi ngực hắn, nói: "Tôi sợ lại thi không tốt như mọi lần thôi."

Cậu vô cùng tin tưởng vào khả năng của mình nhưng lại sợ cốt truyện đáng ghét kia lại hố mình.

Lý Chuẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thanh âm trầm thấp gợi cảm, lồ ng ngực phập phồng, chậm rãi dỗ cậu tiến vào giấc ngủ.

"Không đâu, cậu còn có tôi, còn có bé con, chúng tôi sẽ đem lại vận may cho cậu, phù hộ cậu thi ra thành tích tốt."

"Vì sao cậu không hỏi tôi sao lại ngôn cuồng như vậy, dám thi vào đại học Đế đô?"

Nhan Thanh như con sâu nhỏ nhích tới nhích lui trong chăn, cuối cùng nửa cái đầu đều đè lên ngực Lý Chuẩn.

"Cậu muốn nói thì sớm muộn gì cũng sẽ nói, cho nên tôi không muốn miễn cưỡng cậu." Lý Chuẩn cầm lấy tay cậu rồi hôn lên, thanh âm trở nên nghẹn ngào, nói: "Không muốn ngủ sao?"

Nhan Thanh lắc đầu: "Tôi chưa buồn ngủ, thậm chí còn muốn làm thêm hai bài thi nữa."

Lý Chuẩn xoay người thay đổi tư thế, tay chống ở bên tai Nhan Thanh, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, thanh âm mị hoặc vô biên: “Kia không bằng, để tôi dỗ cậu ngủ?"

Nhan Thanh nhìn thấy khuôn mặt có lực sát thương như này, nuốt nước miếng, đôi mắt đăm đăm, nói: "Kể chuyện trước khi đi ngủ cho tôi sao?"

Lý Chuẩn cong môi, lộ ra nụ cười câu nhân, nói: "So với kể chuyện thì tôi còn có một cách tốt hơn, là phương pháp chuyên dùng cho cậu."

"Ví dụ như……”

Lý Chuẩn hôn xuống.

Một nụ hôn dài, ôn nhu như nước từng chút vây quanh làm cậu không thể suy nghĩ được gì.

Bất tri bất giác đã ngủ say.

.......

Nhan Thanh ngày càng bận rộn.

Ngoại trừ ôn tập thì sẽ tổng hợp kiến thức cho Từ Khải ôn tập.

Từ Khải ngày càng tiến bộ, kỳ thi khảo sát chất lượng lần cuối thậm chí còn thi được top 20 toàn khối.

Thành tích như vậy đều chấn kinh toàn trường, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người thì nghi ngờ.

"Đừng nói Từ Khải mua đề chứ? Sao cậu ta có thể thi được thành tích tốt như vậy?"

"Cậu ta nói là do Nhan Thanh dạy cho nên mới có thể tiến bộ thần tốc, ha ha ha, có ai tin không?"

“Tin cái quỷ, mấy người không nhìn thấy thành tích lần này của Nhan Thanh sao? Lại đội sổ, lần nào cũng là hạng nhất đếm ngược, thật lợi hại, sao cậu ta có thể làm được nhỉ?"

"Nếu Từ Khải nói Chuẩn ca bổ túc cho cậu ta thì tôi còn tin, dù sao người ta cũng là hạng nhất toàn khối."

Từ Khải tức đến mức cãi nhau với mấy người này, nhưng y càng hung thì họ lại thấy trong lòng y có quỷ, tin đồn cũng càng truyền đi xa, cuối cùng càng thái quá, thậm chí còn nói Nhan Thanh trộm bài thi.

Đến khi người qua đường sắp tin tưởng lời bọn họ nói là thật thì Lý Chuẩn đã đứng lên.

Dùng tài khoản chính trên diễn đàn trường đăng một bài viết.

#Hạng nhất toàn khối của mấy người chính là do Nhan Thanh dạy#

1L [ Lý Chuẩn ]: Tôi là Lý Chuẩn.

Mấy anh hùng bàn phím bịa đặt kia đã đủ mười tám chưa? Nếu đã đủ thì chuẩn bị nhận công hàm luật sư đi.

2L [ Lý Chuẩn ]: Thành tích của Nhan Nhan tốt hơn tôi, lần này thi hạng nhất không thể không nhắc đến công của cậu ấy.

3L [ Lý Chuẩn ]: Nhan Nhan rất tốt, không thi được hạng nhất chỉ vì mỗi lần thi bụng đều không thoải mái, không tin có thể hỏi mấy bạn học cùng phòng thi với Nhan Nhan xem có phải cậu ấy rời phòng thi rất sớm không?

4L [ nặc danh ]: Tôi cùng phòng thi với Nhan ca, đúng là mỗi lần thi được năm phút  là Nhan ca liền chạy đi, lúc sau liền không trở về, nhưng tôi tưởng là do cậu ấy không làn bài thi nên dứt khoát trốn luôn.

5L [ nặc danh ]: Tôi từng cùng phòng thi với Nhan ca trong một lần thi tháng, vừa mới bắt đầu thi cậu ấy cũng chạy đi, là ôm bụng chạy, trở về hai lần sau đó là đi luôn.

6L [ nặc danh ]: Hình như là thật đấy, hồi trước tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Nhan ca chạy đến nhà vệ sinh tầng khác, trông vô cùng vất vả.

7L [ nặc danh ]: Sao phải đi nhà vệ sinh ở tầng khác? Nhà vệ sinh cùng tầng không được sao?

8L [ nặc danh ]: Cái này tôi có thể trả lời, hôm đó WC tầng bọn tôi lúc thì trục trặc, lúc thì đang dọn dẹp, đừng hỏi vì sao tôi biết, hôm đó tôi ăn đồ hư bị tiêu chảy.

9L [ nặc danh ]: Cho nên mỗi lần thi Nhan ca đều đau bụng đi WC sao? Đấy có phải vì quá khẩn trương không?

10L [ nặc danh ]: Đây có thể là một loại bệnh, trước kia tôi từng đọc qua, bởi vì quá khẩn trương dẫn tới hệ tiêu hoá co rút lại, dễ xảy ra tình trạng tiêu chảy.

11L [ nặc danh ]: Đệt, mấy người tin sao?

12L [ nặc danh ]: Cho dù khẩn trương thì ai sẽ khẩn trương từ lớp 10 đến lớp 12  được? Nếu Nhan Thanh có thể thi được hạng nhất toàn khối, tôi sẽ chổng ngược mà tiêu chảy.

13 lâu [ Lý Chuẩn ]: Chụp hình, ID cũng lưu lại, chờ ngày cậu thực hiện.

Mấy người đang vây xem bài viết: “……”

Đệt!

Thật tàn nhẫn.

CP phấn: A a a a, hắn nóng nảy hắn nóng nảy, hắn nóng nảy vì bênh vợ.

- ------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Thanh:?? Nói rõ ràng, ai là vợ ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.