Ngày mười tám tháng mười một, đông chí tiết tiểu tuyết.*
Sở Trác không thích mùa này. Cỏ cây tàn lụi, vạn vật yên tĩnh cô quạnh, y chết từ mùa đông sẽ không đợi được ngày vạn vật lấy lại được sức sống.
Mà mùa đông cũng không vì mong muốn của y mà đến chậm. Sở Trác tỉnh giấc nghe tiếng gió vù vù ngoài cửa, khoác áo choàng đứng dậy. Y đẩy cửa sổ thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, trên đất phủ một lớp mỏng trắng tinh, là tuyết rơi xuống từ đêm qua.
Đông đến rồi.
Gió rét lạnh buốt xương thổi qua, thổi đến lòng cũng nặng đôi phần. Sở Trác bắt đầu ho không dứt, tiếng gió bên tai bỗng ngưng bặt, một bàn tay vươn đến đóng cửa sổ lại.
Quanh ống tay áo thêu đóa Hồng liên. Sở Trác vừa thấy đã biết người tới là ai.
"Anh ngại mình sống lâu, muốn bị gió thổi chết để chúng ta đổi hôn lễ thành tang lễ đúng không?" Dung Dữ nói không chút khách khí.
Sở Trác ngẩng đầu: "Ngày đại hỉ, đừng nói lời không may."
"Không cho em nói lời xui xẻo còn mình thì đi tìm chết." Dung Dữ không thèm kiêng kỵ những thứ đó, "Hôn lễ này chuẩn bị lâu như vậy, đừng sắp đến ngày cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Sở Trác lắc đầu cười khẽ: "Không đâu em."
"Thế nào cũng phải chống đỡ hết hôm nay để em hoàn toàn thuộc về cô, cô cũng hoàn toàn là người của em."
Mi tâm Dung Dữ giật giật, càng nghĩ càng cảm thấy lời này đang lập flag*.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/3558037/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.