Chương trước
Chương sau
Nói thì hùng hồn vậy thôi, đến khi bắt đầu làm, Sở Trác vô cùng xấu hổ. Y nhìn cặp mắt thản nhiên của Dung Dữ, kiểu gì cũng không xuống tay được, kì kèo nửa ngày, ngượng ngượng nghịu nghịu.
Y tự cho là bình tĩnh nói: "Hay là, tắt nến trước?"
Dung Dữ không lề mề như y, lập tức thổi tắt nến: "Phù---"
Dung nhan diễm lệ của thanh niên phút chốc ẩn vào bóng tối.
"Được rồi đấy."
Lần này không còn mượn cớ rề rà được nữa.
Sở Trác xoa gò má nóng bừng của mình, thò tay vào trong chăn nệm, mò mẫm trong không gian tối như hũ nút.
Mắt không thấy, trái lại làm y tỉnh táo hơn chút.
Nếu không y cũng không biết mình phải kiềm chế thế nào.
Dung Dữ chợt hừ nhẹ, âm sắc mềm mại động lòng người.
Động tác Sở Trác cứng đờ.
Dung Dữ giục y: "Anh động đi."
Sở Trác đã bị hút hồn từ lâu, hai mắt thất thần, động tác máy móc, có điều đối với Dung Dữ cũng đã đủ.
Hai tay Dung Dữ không có sức, nằm nhoài trên người Sở Trác, vùi đầu trong hõm vai y, tiếng thở dốc khàn khàn tràn ra bên môi.
Sở Trác nghe thấy âm thanh ấy, lỗ tai đỏ bừng, may mà tắt nến nên không trông thấy.
Trong đêm tối dằng dặc, chỉ còn lại tiếng sột soạt của vải vóc khi cọ vào nhau, còn xen lẫn tiếng rên rỉ câu hồn của thanh niên.
Thân thể này của Dung Dữ đã lâu không giải tỏa như vậy, lúc ra vào tay Sở Trác, cả người đã mềm nhũn, quấn lấy y không buông.
Sở Trác dở khóc dở cười dùng một tay sạch khác ôm chặt người vào ngực, khàn giọng nói: "Em nên để cô đi giải quyết chứ?"
Không thể giúp đỡ lẫn nhau, Sở Trác chỉ có thể tự xử.
Dung Dữ lười biếng tựa hẳn vào y, mơ màng buồn ngủ nói: "Ôm em làm cũng không sao mà."
"Em thật là..." Sở Trác cạn lời.
Dung Dữ thản nhiên như vậy, làm y cũng đỡ ngượng.
Ôm người vào ngực, nghĩ đến bàn tay mình vừa mới chạm vào hắn.
Sở Trác nhắm mắt, phóng thích ra ngoài.
...
Sở Trác rất ngại, làm cho mình còn qua loa hơn chăm sóc Dung Dữ. Y vội vàng kết thúc xong, cúi đầu nhìn đã thấy người trong ngực hô hấp đều đều, ngủ say sưa.
Y không khỏi bật cười, động tác nhẹ nhàng đặt Dung Dữ xuống, còn mình đi rửa tay.
Ngâm nước lạnh khiến bàn tay lạnh cóng, Sở Trác vỗ vỗ cho mặt bớt nóng, mới khẽ khàng quay lại giường, vén chăn lên nằm vào, ôm cơ thể ấm áp nọ vào lòng.
Hai người ôm nhau ngủ cả đêm.
- -
Hôm sau, Sở Trác làm đúng như y nói, dọn toàn bộ tấu chương đến cung Ngọc Thanh, trừ vào triều, hầu như đều bên cạnh Dung Dữ.
Chuyện này cũng khiến cho lời đồn bên ngoài càng lan truyền khắp nơi, chỉ trích Dung Dữ là lam nhan họa thủy. Nhưng kiểu gì cũng không đến tai Dung Dữ trong cung Ngọc Thanh, Sở Trác bảo vệ hắn vô cùng cẩn thận, không để hắn nghe bất kỳ lời ong tiếng ve nào.
Trong cung Ngọc Thanh, Sở Trác đang phê duyệt tấu chương, Dung Dữ ngồi bên cạnh xem. Có trí nhớ của Cơ Ngọc, hắn đọc hiểu được chữ viết của thế giới này, nhưng không có nghĩa hắn sẽ hiểu mấy tấu chương này nói gì.
Hiển nhiên Sở Trác làm rất thuận buồm xuôi gió, chỉ cần đọc một lần đã có thể hạ bút, hiệu suất làm việc cực cao. Dù có Dung Dữ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, y cũng rất nghiêm túc chuyên tâm, giống như không hề bị quấy rầy.
Hèn gì thế giới trước Yến Chiêu lại quen thuộc với việc triều đình như vậy, hóa ra là cán bộ kì cựu.
Dung Dữ nhìn mấy lần đã hết hứng, lười biếng nằm ườn ra, cằm gác lên bàn, há miệng cắn điểm tâm trong đĩa. Mỗi lần cắn một miếng, gần như chỉ cắn một góc nhỏ, ăn thật chậm.
Sở Trác cũng không hẳn chăm chú vào tấu chương --- mỹ nhân đang bên cạnh, sao y có thể chỉ nhìn tấu sớ.
Khóe mắt liếc thấy bộ dáng gặm bánh của Dung Dữ, Sở Trác không nhịn được cười, xém chút viết sai nét.
Y dứt khoát vươn tay, lấy miếng bánh ngọt nhét vào miệng Dung Dữ: "Cô ở ngay cạnh em, sao em không gọi cô giúp em?"
Dung Dữ bị nhét bánh đầy miệng, trừng mắt nhìn Sở Trác: "Ưm!"
Tâm trạng Sở Trác đang rất tốt: "Tiện tay, không cần cảm ơn cô."
Dung Dữ nhả miếng bánh về lại trong đĩa: "Bánh ngọt phải ăn từng chút từng chút mới ngon, anh đút như thế là muốn em ngán chết à!"
Sở Trác: "..."
"Khụ." Sở Trác tằng hắng che giấu lúng túng, "Vậy, vậy em còn ăn không?"
"Không ăn, ngọt quá." Dung Dữ nói, "Rót dùm em chén nước."
Sở Trác châm trà cho hắn, biết tay Dung Dữ không tiện, nên cầm chén đút cho hắn.
Vị ngọt trong miệng cuối cùng cũng tan hết, Dung Dữ như sống lại, uể oải gục xuống bàn.
Sở Trác nhìn mà xót: "Cô sẽ nói Ngự Thiện Phòng đừng làm bánh ngọt như này nữa."
"Không phải lỗi của họ." Dung Dữ sâu xa nói.
Sở Trác: "...Được, là lỗi của cô."
Y nhìn nửa miếng bánh bị Dung Dữ nhả ra: "Nếu em không ăn nữa, cô ăn dùm em nhé?"
Dung Dữ hỏi: "Anh thích ăn đồ thừa của người khác à?"
Sở Trác đàng hoàng đáp: "Một chén cháo một bát cơm cũng không dễ có, cô là vua một nước, sao có thể dẫn đầu phô trương lãng phí."
Y tất nhiên không ăn đồ thừa, chỉ ăn đồ mà Dung Dữ ăn rồi thôi.
Ừm... Đúng là rất ngọt, ngọt ngất ngây.
Sở Trác nhai kỹ miếng bánh ngọt, mặc dù ngọt đến mức suýt không chịu được, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Bánh ngọt vốn đã ngọt trăm phần trăm, cộng thêm 'Dung Dữ từng ăn', độ ngọt đó đã đột phá tận chân trời.
Đây là miếng bánh có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, y phải chậm rãi thưởng thức.
...Không dám hôn hắn, như thế này cũng được xem là gián tiếp hôn môi đúng không?
Dung Dữ nói: "Lúc anh tặng đồ cho em, đâu thấy anh tiết kiệm."
Trước kia Tề vương ban thưởng cho Cơ Ngọc rất nhiều vàng bạc châu báu, Cơ Ngọc không thèm để ý đến những thứ đó, ném hết vào kho.
Dung Dữ thì khác, hắn yêu thích những bảo bối tầm thường này, cả phòng toàn đỏ vàng rực rỡ trông mà vui mắt, nên việc đầu tiên hắn làm là lôi hết đống châu báu trong kho ra, trưng trong phòng ngắm.
Sau khi Sở Trác thấy những thứ đó tất nhiên ghen muốn chết. Mặc dù biết với hành động khiến người ta giận sôi của Tề vương, dù Dung Dữ không yêu y thì cũng không thể nhìn vật nhớ người được, nhưng trong phòng lại bày thứ đồ của nam nhân khác là kiểu gì. Vì vậy Sở Trác ra lệnh một tiếng, lập tức có người đổi mọi thứ trong phòng thành đồ càng quý càng hiếm hơn, vứt hết mấy món của Tề vương.
Sở Trác nói: "Tặng em thì sao gọi là lãng phí? Đồ tốt nhất trên đời, vốn nên thuộc về em. Tiếc là kỵ binh của cô không thể tấn công thiên binh, nếu không thứ tốt như bầu trời, cũng nên dành cho em."
Sở Trác vừa nói đã rất có phong phạm của hôn quân.
Dung Dữ nhướng mày, cười nói: "Đây là anh nói đấy nhé."
- -
Lại hơn nửa tháng sau, tay của Dung Dữ rốt cuộc cũng được tháo băng.
Sở Trác coi trọng đôi tay này còn hơn bản thân Dung Dữ. Thuốc đầu tiên dùng chính là 'Cốt Sinh'.
Công dụng Cốt Sinh cũng như tên, có thể làm xương gãy liền lại, năm đó do Sở vương xin thần y, là bình duy nhất trong thiên hạ, cực kỳ quý báu.
Sở vương chinh chiến nhiều năm, trên chiến trường chịu thương nhiều vô số kể, gãy xương càng thường xuyên như cơm bữa, có một chai thuốc như này, là tính mệnh thứ hai của y. Dù vậy, Sở vương chỉ dùng một lần duy nhất khi xương đùi bị gãy suýt tàn phế.
Y không biết sau này mình sẽ bị thương bao nhiêu lần nữa, thuốc tốt đều dùng cho những khi cần thiết nhất, vết thương nhỏ tầm thường này sẽ không đụng vào.
Nhưng hôm nay lại mang cả bình đến chữa tay cho Dung Dữ.
Quân y (thầy thuốc trong quân đội) tất nhiên không ngừng hô không được, cảm thấy không đáng, bệ hạ là đang lấy tính mạng mình đi cứu một yêu phi. Sở Trác chỉ nói thiên hạ nay đã thái bình, sau này sẽ không còn chiến tranh nữa, y chưa chắc gặp nguy hiểm, nhưng tay của Dung Dữ không thể kéo dài thêm nữa, kêu quân y lập tức lấy thuốc ra.
Quân y thở ngắn thở dài, nghĩ thầm bệ hạ của mình đã thua hoàn toàn rồi. Ai mà ngờ rằng, chiến trăm trận trăm thắng mà lòng lại thua bởi một mỹ nhân cơ chứ.
...Mà mỹ nhân nọ còn là nam.
Chuyện này Dung Dữ không biết gì cả.
Hoặc là nói, Dung Dữ đoán được, nhưng vờ như không biết.
Đã quá rõ tác dụng của Cốt Sinh. Sau khi tháo băng, mười ngón tay Dung Dữ đã trắng nõn thon dài, mềm mại mịn màng, đã không còn dáng vẻ sưng tấy đáng sợ như lúc trước nữa. Xương mười ngón tay Cơ Ngọc là bị kẹp đến gãy, giờ nhìn bên ngoài đã không còn thê thảm như ngày xưa.
Dung Dữ ngắm đôi tay này, bỗng nhớ đến Quỷ Vương ở thế giới trước.
Vào lần đầu Quỷ Vương gặp hắn, đã cầm lấy tay hắn, thổi một cái mà mười ngón tay máu me đầm đìa đã tốt trở lại.
Đấy còn tốt hơn bất lỳ loại thuốc nào.
Sở Trác thấy tay Dung Dữ hồi phục rất tốt, mới thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu vẫn còn chút căng thẳng: "Còn đau không?"
Dung Dữ thử cử động ngón tay, nói: "Không đau."
Hắn xòe rộng bàn tay, lại chắp hai tay lại với nhau: "Cũng không khác gì lúc trước."
Sở Trác cuối cùng cũng cười: "Vậy là tốt rồi."
"Tốt cái gì? Tốt vì anh không cần đút em ăn một ngày ba bữa, tẩy rửa lau người cho em à?"
Dung Dữ cay nghiệt nói, "Em biết ngay, bệnh nặng lâm giường chẳng có con hiếu thảo..."
Hắn mất đi lý do quang minh chính đại chèn ép người rồi.
Làm một phế vật sướng cực kỳ. Dung Dữ không chút gánh nặng với việc bị chăm sóc, hắn còn từ chối chuyện tự lập kia kìa.
Sở Trác: "..."
Gì mà con trai hiếu thảo?
Y chăm sóc Dung Dữ như người yêu, chứ không phải như chăm cha già!
"Nếu em không muốn làm, sau này cô vẫn sẽ chăm sóc em như vậy." Sở Trác tốt tính nói, "Nhưng em không muốn với em không thể, khác nhau rất nhiều."
Này nghe còn giống tiếng người.
"Có điều tối nay em vẫn nên thử cầm đũa." Sở Trác nói, "Xem xem tay hồi phục thế nào."
Dung Dữ đáp: "Vậy truyền thiện đi."
Sở Trác sửng sốt, quay qua nhìn sắc trời bên ngoài: "Giờ còn chưa đến tối..."
Dung Dữ nói một câu chân lý: "Khi em đói thì chính là trời tối."
"..." Sở Trác thỏa hiệp, "Được."
- -
Bữa tối được mang lên, vẫn phong phú như thường, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Dung Dữ vội vàng cầm đũa, lần thứ nhất cầm không chắc, đũa rơi.
Sở Trác an ủi hắn: "Đừng vội, từ từ thôi."
Dung Dữ cầm lần nữa, lại rơi.
Lòng Sở Trác trầm xuống.
Chẳng lẽ đôi tay này... trông thì ổn nhưng không dùng được nữa?
Một giây sau, y thấy bàn tay xinh đẹp kia bỏ đũa, tay không cầm đùi gà trong đĩa, lần này lại khá ổn định.
Dung Dữ ăn đùi gà, trông thoải mái nhưng không hề thô lỗ.
Trong mắt Sở Trác, Dung Dữ làm gì cũng rất đáng yêu.
Dung Dữ giải quyết một cái đùi gà rất nhanh gọn. Động tác cầm đũa quá cầu kỳ, dùng tay không cho lẹ.
Đại ma vương không có kiên nhẫn.
Sở Trác thấy thế cũng bớt lo: "Nếu cầm đồ được có nghĩa tay không sao, thường xuyên luyện tập là có thể cầm đũa rồi... Em ăn chậm thôi, uống chút canh."
Y múc cho Dung Dữ chén canh cá, lại cẩn thận rút hết xương ra.
Dung Dữ uống canh, cả bữa cơm đều tập cầm đũa.
Thử đi thử lại mấy lần, lần cuối cùng cũng thành công.
Dung Dữ hài lòng: "Lấy giấy bút và mực, em thử xem có cầm được bút không."
Tâm nguyện của Cơ Ngọc là vẽ hết phong thái thiên hạ, mà muốn tự tay vẽ, nhất định phải cầm được bút.
Muốn đèn hồn của Cơ Ngọc sáng lên, chữa khỏi tay cũng là một chuyện quan trọng. Không thể vẽ tranh, đối với Cơ Ngọc đó còn khó chịu hơn cả chết.
Trong cốt truyện ban đầu tay của Cơ Ngọc hư, chưa được chữa đã bị xử tử, không thể thực hiện được tâm nguyện. Bây giờ khác rồi, tay của hắn đã hồi phục, sẽ vẽ tiếp được.
Sở Trác lập tức cho người đi chuẩn bị giấy mực. Y đã xem tranh trong cung Ngọc Thanh, đều là hoa cỏ muông thú, non sông nước biếc, tường xanh ngói đỏ, khói bếp trần gian, ý cảnh cực đẹp, dưới tranh đều đề tên Cơ Ngọc.
Cuộc sống trong cung nhàm chán, thanh niên đều nhờ vẽ tranh giết thời gian. Từ những bức tranh ấy có thể nhìn ra, thanh niên rất giỏi hội họa, lại nhiệt tình với hội họa biết bao.
Cậu hạ bút miêu tả, chính là non sông trong lòng.
Sở Trác cũng muốn nhìn Dung Dữ vẽ tranh.
Giấy và bút đã chuẩn bị xong, Dung Dữ đứng trước bàn, dùng một tư thế tiêu chuẩn cầm bút.
Rất tốt, thành công rồi.
Dung Dữ chấm chút màu chu sa, rơi vào giấy Tuyên Thành, trên giấy nổi lên một chấm đỏ, chấm đỏ ấy ngày càng nhiều ngày càng dày đặc.
Sở Trác nhìn hồi lâu, hỏi: "Đây là hoa rơi à?"
Dung Dữ bình tĩnh gác bút.
"Em muốn vẽ mặt trời đỏ."
Sở Trác chần chờ: "Mặt trời đỏ không phải là một bánh xe lớn ư?"
Sao mấy chấm đỏ này phân tán như thế, trừ phi Dung Dữ muốn vẽ 'Hậu Nghệ bắn mặt trời', mới có mười mặt trời.
Dung Dữ: "Không thấy à? Tay em run."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.