Dung Dữ đi chưa được mấy bước đã dừng lại, ngoái đầu nhìn Yến Chiêu.
Yến Chiêu nói: "Không cần chờ ta, ta theo kịp, em đừng lo."
Đa số quỷ không thể sống dưới ánh mặt trời, một số ít dù có thể nhưng hành động chậm chạp. Yến Chiêu không hề bị vấn đề này, cùng lắm là có hơi không thoải mái, không có tổn thương càng không trở ngại đến hành động.
Y nhìn Dung Dữ quan tâm mình như vậy, sợ y ra ánh mặt trời sẽ bị chậm chạp nên đứng lại chờ y, trong lòng vô cùng cảm động.
Dung Dữ nói: "Em không lo lắng, em không nhớ đường, anh biết không? Dẫn đường đi."
Ngày hôm qua bị người giấy dùng kiệu rước vào trong núi, tiền vàng dọc đường đã bị gió thổi tán loạn, Dung Dữ không tìm được đường ra.
Ngọn núi này vốn không có tên, bởi vì vây quanh trấn Nhạc Tây nên người ở đây bèn gọi nó là núi Nhạc Tây. Trên núi cũng không có miếu thờ, cũng không có cây ăn quả nên thường ngày rất ít người đến, chỉ khi có người chết mới mang lên núi chôn cất, nên còn được gọi là Phần Sơn*. Hàng năm chỉ khi đến tiết Thanh Minh tảo mộ mới náo nhiệt hơn chút, cũng là vì bọn họ thấy đông người nên mới đến cùng.
(Phần trong mộ phần) (Đọc ở wattpad nguyetcach118 chính chủ ?)
Bà con trong trấn đa số dựa vào nghề làm ruộng kiếm sống, có khi lên núi đốn củi về làm đồ gia dụng, nhưng chỉ đi vòng vòng bên ngoài, không dám vào sâu. Đi vào sâu hơn đều là mộ, hễ đêm xuống là nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208844/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.