Thay quần áo mới, Dung Dữ đã hoàn toàn không còn chút dáng vẻ của tù nhân mà giống như một thanh niên quý tộc đến đây trải nghiệm cuộc sống, còn rất khó hầu hạ. Trên dưới ngục giam thấy hắn còn phải cung kính kêu một tiếng "Cậu Kỷ".
Ở tù mà ở đến mức này, đó giờ tuyệt đối là người đầu tiên.
Những tù nhân khác lúc đi ngang qua thanh niên, trong mắt đầy hâm mộ.
Cái gọi là lao tù tai ương, đối với bọn họ mà nói, nhà tù là tai họa của bọn họ.
Còn Dung Dữ lại là tai họa của cái tù này.
- -
Gối ôm thích hợp đã trở lại trong ngực, cuối cùng Phó Thiển Tri đã có thể ngủ ngon.
Hơn nữa cái gối này không chỉ để ôm mà còn mở được kha khá chức năng khác.
Sau hai tuần, Dung Dữ quả quyết muốn chia phòng.
Lúc ấy Phó Thiển Tri đang uống trà hoa trong phòng làm việc, Dung Dữ ngồi trên ghế salon đọc sách kinh dị thình lình thốt một câu: "Tối nay em về lại phòng giam."
Phó Thiển Tri nghe vậy ngẩng đầu, bắt đầu ngẫm lại lời nói hành động mấy ngày nay của mình: "Gần đây anh có làm sai chỗ nào sao em?"
"Ngài không sai, là người tôi ốm yếu, không chịu nổi yêu thương của Trưởng ngục ngài, quyết định đến phòng giam úp mặt vào tường hối lỗi."
"... Nói chuyện bình thường."
"Anh mãnh quá em chịu không nổi."
"Phụt---" Hớp trà hoa phun ra ngoài.
Phó Thiển Tri: "Anh xem như em đang khen anh."
Dung Dữ cũng không ngẩng đầu: "Tùy anh, dù sao cũng phải chia phòng."
Cứ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208829/chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.