Cuối cùng Dung Dữ cũng bị ngài trưởng giám ngục thẹn quá hóa giận đuổi ra ngoài. Hắn cũng không chút lưu luyến, vì hắn đã được ở phòng một người.
Tình huống lúc đó như vầy. Phó Thiển Tri dùng một trăm cách đe dọa cũng không thành công làm Dung Dữ xuống giường, cuối cùng chỉ đành thoả hiệp, đồng ý xếp cho hắn phòng một người.
Dung Dữ nhấn mạnh yêu cầu lần nữa: "Giường nhất định phải lớn, đủ để tôi lăn lộn."
"Được."
"Chăn phải mềm, tuyệt đối không ẩm mốc."
"Được."
"Phải có tivi."
"... Không thành vấn đề."
"Còn có quang não---"
"Hành tinh lưu đày không có mạng, không thể sử dụng quang não." Phó Thiển Tri cắt lời hắn.
Nơi này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Dung Dữ: "Thế tạm vậy đi." Đến thời đại tinh tế lại không thể chơi trò chơi, hắn đã không còn niềm vui nữa rồi.
Hắn vén chăn xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Phó Thiển Tri hơi hơi thả lỏng, cuối cùng cũng tiễn được tổ tông này đi.
Dung Dữ vịn khung cửa, bỗng quay đầu nói: "À đúng rồi."
Phó Thiển Tri chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại suýt nghẹn: "Lại sao nữa?"
Dung Dữ nói: "Tôi hy vọng cơm nước có thể tốt hơn. Không cần quá tốt, giống như tối nay tôi ăn là được rồi."
Phó Thiển Tri lạnh lùng: "Không bằng cậu nói mỗi ngày đều đến chỗ tôi ăn chùa đi."
Dung Dữ hớn hở: "Có được không?"
Phó Thiển Tri mặt lạnh hơn: "Không được. Tội phạm phải ra dáng tội phạm, ngoan ngoãn trở về ăn cơm tù đi."
"Nếu thế tôi sẽ nuốt không trôi còn ăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gay-thu-voi-chu-than/1208821/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.