Chuyển ngữ: Trời ơi đọc bộ "Sau Khi Nam Phụ Phá Sản" cười chết mẹ. Ở phòng cho khách, Cố Minh Hoài nằm trên giường trăn qua trở lại, trằn trọc khó ngủ. Đã quen làm gối ôm cho Dung Dữ, bây giờ ngủ một mình lại thấy không quen. Cá nhỏ ngủ một mình có quen không? Tướng ngủ em ấy bá đạo như thế, có đá chăn không? Nếu bị lạnh thì làm sao bây giờ? Hoặc bị thiếu nước hiện hình, giọng khô khốc kêu không được, gọi trời không đáp gọi đất không thưa... Cố Minh Hoài càng tưởng tượng càng thấy sợ, cuối cùng ngồi hẳn dậy, tự mình qua xem mới yên tâm. Đó giờ anh không hy vọng gì nhiều vào tướng ngủ của Dung Dữ, đã chuẩn bị tinh nhần nhìn thấy người trên giường chăn dưới đất. Mở cửa nhìn vào--- Chăn trên giường, người dưới đất. Cố Minh Hoài: "..." Vẫn là đánh giá cao em ấy. Cố Minh Hoài thở dài, cam chịu đi tới bế cậu chàng lên giường, thay hắn đắp lại chăn, sau đó định về lại phòng. Dung Dữ lại đá chăn xuống. Cố Minh Hoài khựng lại, khom người nhặt chăn lên, nhét cả người Dung Dữ vào, cuộn lại như một em bé tằm. Lần này sẽ không đá được nữa nhỉ. Cố Minh Hoài vừa thở phào, chuyện còn ghê hơn đã xảy ra--- em bé tằm nằm trên giường lộn mèo, nom sắp lăn xuống dưới giường. Tim anh suýt thì nhảy ra ngoài, vội vàng dùng thân thể chắn lại. Nằm im ngủ khó lắm ư? Cố Minh Hoài nhăn mày, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định về phòng cho khách, leo lên giường đắp chăn. Dung Dữ mò được gối ôm thoải mái bên người, lập tức ôm chặt, tìm một tư thế thoải mái trong khuỷu tay Cố Minh Hoài, cũng không còn lăn lộn nữa. - - Bảy giờ sáng hôm sau, Cố Minh Hoài như thường lệ thức dậy đúng giờ đến công ty, đánh thức Dung Dữ đang ngủ say sưa. Dung Dữ mơ màng mở mắt, thấy Cố Minh Hoài đang đứng ở mép giường thắt cà vạt, hắn nhắm mắt lại. Một giây sau lại mở mắt ra. "Sao anh lại ở đây?" Cố Minh Hoài thắt xong cà vạt: "Đây là phòng anh." "Nhưng tối qua không phải em kêu anh phắn à." "Anh phắn rồi." Cố Minh Hoài liếc hắn, "Còn em thì lăn xuống đất." Dung Dữ: "..." "Tỉnh rồi thì dậy đánh răng rửa mặt đi." Cô Minh Hoài khoác áo khoác âu phục, "Đến công ty với anh." "Em không." Thỉnh thoảng đi còn thấy mới mẻ, chứ đi nhiều riết chán vì không có gì chơi, Dung Dữ từ chối, "Em muốn ngủ tiếp." Hơn nữa là ở nhà một mình sẽ có thể chạy ra ngoài chơi. "Không được." Cố Minh Hoài chọc thủng ý định của hắn, "Nhanh lên nào." Phải trông coi cẩn thận cậu cá nhỏ này mới được. Dung Dữ rúc vào chăn: "Không dậy nổi." "Vậy đừng trách anh trói em lại." Dung Dữ khiếp sợ vén chăn ra: "Anh dám á?!" "Em cũng nói anh ngược đãi em rồi." Cố Minh Hoài nhàn nhạt nói, "Không làm thì uổng cái danh này không phải à?" Dung Dữ cả giận nói: "Em còn chưa hết giận đâu, anh chẳng những không dỗ em còn muốn trói em. Sao lại có loại bạn trai như anh chứ, chọn anh em thà chọn heo quay..." Cố Minh Hoài dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Trước khi em tìm được cách ổn định hình người, để phòng ngừa chuyện bất trắc anh không thể cho em ra ngoài." Ra ngoài chơi là một chuyện rất tiêu hao năng lượng. Năng lượng tiêu hao càng nhiều, giá trị nguồn nước hạ xuống càng nhanh, ra đường lại không thể đảm bảo lúc nào cũng tìm được nước, Cố Minh Hoài tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy. Dung Dữ: "Tôi không nghe." Vòng Huyết Ngọc: Anh đang ngang ngược, hắn chỉ lo lắng cho anh, anh ở trạng thái này đi ra đường rất nguy hiểm. Dung Dữ: Chẳng lẽ tao không biết điều này à? Vòng Huyết Ngọc: Vậy anh giận cái gì vậy. Dung Dữ: Tao không muốn hắn nói lý với tao, tao muốn hắn dỗ tao. Hắn chỉ cần dỗ tao một chút không phải tao sẽ hết giận ư? Vòng Huyết Ngọc:... Không phải anh đang giả bộ à? Dung Dữ: Rốt cuộc mày ở phe nào? Vòng Huyết Ngọc âm thầm nói, tất nhiên phe Chủ thần đại nhân rồi. Trong việc làm ăn Cố Minh Hoài luôn là một tinh anh giỏi đàm phán, nhưng đứng trước bạn trai nhà mình anh chỉ biết bó tay, á khẩu không trả lời được. Anh suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Thế em muốn cái gì? Cái gì anh cũng cho em, trừ tự do." Dung Dữ ngước mắt nhìn anh, "Thật?" Cố Minh Hoài gật đầu: "Thích gì cứ nói anh." Dù sao anh cũng có tiền. Dung Dữ: "Không có vật chất tình yêu chỉ là phù du, vậy em sẽ không khách khí." "Em chỉ là một người tầm thường." Dung Dữ thuộc làu làu, "Chỉ thích vàng bạc châu báu phỉ thúy mão não ngọc thạch kim cương... Càng nhiều càng tốt." "Được." Lúc này Cố Minh Hoài mới thể hiện được siêu năng lực của anh, mắt cũng không chớp nói: "Anh đưa mấy cửa hàng trang sức với mấy cái mỏ quặng cho em." "Em không muốn mấy cái đó." Dung Dữ vô cùng thanh thuần không giả vờ, "Em muốn thấy được, cầm trong tay chơi." Yêu cầu nhỏ này dĩ nhiên Cố Minh Hoài có thể thỏa mãn hắn. - - Trong giới thương nghiệp đang có một lời đồn rằng gần đây ông chủ lớn bất động sản đang say mê châu báu, bắt đầu thu mua một số lớn đá quý, kim cương, trân châu, đá ngọc,... quý hiếm. Ngay cả viên đá quý trên vương miệng của quốc vương Henry IX từ mấy thế kỉ trước của nước nào đó ở Châu Âu cũng đấu giá. Mọi người rối rít bày tỏ đây là một hiện tượng tốt. Những người có tiếng vui chơi đốt tiền rất bình thường. Có người thì thích sưu tầm tem, có người thích sưu tầm đồng hồ, có người thì sưu tầm xe xịn, có người lại sưu tầm người đẹp. Tất nhiên cũng có người nghe tin cố ý đưa xe xịn, đồng hồ xịn, người đẹp, bộ tem quý hiếm... Chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa, những người này sẽ rất vui lòng mở cửa cho họ một cơ hội hợp tác. Với thân phận của Cố Minh Hoài, người muốn nịnh hót anh đếm không xuể, nhưng anh cũng là người khó lấy lòng nhất, vì anh chẳng thích gì cả. Gần ba mươi vẫn không đụng vào trai hay gái, không có quá nhiều hứng thú với những thứ khác, y như một ngôi nhà băng, người ngoài đừng ai hòng gõ được cửa. Đến nay khó lắm mới có sở thích như thế, cũng dễ hơn nhiều, chỉ cần đưa mấy món bảo bối đến đó, làm tâm trạng người kia tốt, sẽ bàn được một cuộc làm ăn. Đối với vị kia thì đây chẳng phải đơn hàng quan trọng gì, nhưng đối với những công ty nhỏ anh đã là khách hàng lớn giúp họ trở mình. ... Thực tế thì Cố Minh Hoài không có chút hứng thú nào với đám vàng bạc châu báu này. Chẳng qua anh đang chiều chuộng một người, hoặc là nói chiều chuộng một cậu cá. Anh nhìn châu báu mà tâm trạng tốt là vì nghĩ đến cậu cá nhỏ chắc sẽ thích, nên mới thấy hài lòng. Đúng thật là Dung Dữ rất thích. Những ngày này hắn bị châu báu thu hút sự chú ý, mới yên ổn ở nhà đợi. Dung Dữ ngồi trên ghế salon, nhìn đám châu báu bày la liệt trên bàn trà: "Nhìn xem, đây là giang sơn mà bổn vương gầy dựng." Vòng Huyết Ngọc: Là giang sơn Cố Minh Hoài gầy dựng cho anh. Trên bàn lấy đại một món cũng đều là bảo bối, tổng giá trị của đám này không thể đoán được. Không có tiền đúng là không chiều nổi cái sở thích đốt tiền của Dung Dữ. Quan trọng nhất là, Dung Dữ gom những món này không phải để đeo, cũng không phải để ngắm. Hắn gom về đập chơi. Vàng bạc đập cũng không bể nên không xót. Nhưng còn mấy loại ngọc rất quý hiếm lại dễ vỡ, đập một cái đã chia năm xẻ bảy, có gắn cũng không gắn được. Những thứ này người yêu thích đều xem như mạng của mình, vào tay Dung Dữ lại trở thành thứ để hắn giải trí. Dung Dữ chỉ thích đập ngọc chơi, hắn yêu cầu còn phải lựa kĩ, ngọc không đủ tốt hắn cũng lười đập, chê âm thanh khó nghe, bẩn tai. Có lần Cố Minh Hoài đưa hắn một cái vòng ngọc cực phẩm, Dung Dữ nhìn mà ngạc nhiên vui mừng, cầm ngắm tỉ mỉ, cười nói: "Cái này hay." Một giây sau, hắn lại đập nát bấy vòng ngọc đó. Cố Minh Hoài cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Không thích à?" "Thích chứ." Dung Dữ nhìn những mảnh ngọc vụn, "Chẳng qua thứ em thích không phải ngọc, em chỉ thích nghe âm thanh lúc ngọc bị đập bể. Chất ngọc càng tốt âm thanh khi vỡ cũng rất thanh thúy dễ nghe." Ở thế giới 6666 Dung Dữ chỉ có mỗi sở thích này, lưu ly ở thế giới đó rất hiếm. Người ta dùng lưu ly làm đèn là cảm thấy lưu ly thanh khiết lại cao quý, dùng để ca ngợi thân phận. Dung Dữ dùng đèn lưu ly và vì thấy lưu ly dễ vỡ, âm thanh khi đập rất hay. Dù sao cả người hắn từ trong ra ngoài, từ đầu tới chân đều lộ vẻ xa hoa đến cùng cực. Cố Minh Hoài: "..." Sở thích của cá nhỏ so với anh nghĩ còn đốt tiền hơn. Chỉ có điều cái gì anh cũng không có, chỉ có tiền, cũng rất vui vẻ chiều hắn. Anh nhìn vòng ngọc trên cổ tay gầy trắng nõn của Dung Dữ, đỏ thuần không lẫn chút tạp chất, đẹp vô cùng. "Sao em không đập chiếc vòng này? Nó còn tốt hơn nhiều đám ngọc này, tiếng đấp hẳn rất hay." Cố Minh Hoài nói. Voòng Huyết Ngọc sợ muốn xỉu, Chủ thần đại nhân à ngài đừng hố người phe ngài như thế chứ! Nó cảm thấy nếu không phải không gỡ được trói buộc linh hồn, thứ mà Đại ma vương muốn đập nhất chắc chắn là nó. Dung Dữ rũ mắt nhìn, ánh mắt rất lạnh: "Từ lúc hóa hình đã mang, tháo không được." Hắn đưa tay cho Cố Minh Hoài: "Anh tháo ra thử được không?" Cố Minh Hoài thử tháo xuống, nhưng rất kỳ quái, cổ tay Dung Dữ rất nhỏ, mà cái vòng như thể dính vào cổ tay, không tài nào tháo ra được. "Tháo không được." Cố Minh Hoài buông tay. "Ngay cả anh cũng không tháo được, thôi khỏi đi." Dung Dữ rụt tay về, vốn cũng không hy vọng gì. Vòng Huyết Ngọc thở phào, may mà không tháo xuống. Trong thiên hạ chỉ Chủ thần đại nhân mới có thể tháo, nãy mà tháo được thì Chủ thần đại nhân rớt ngựa là cái chắc. Chẳng qua bây giờ Chủ thần đại nhân không có pháp lực, nên không tháo được nó. Dung Dữ chống cằm, nhàm chán nhặt một viên trân châu làm bi bắn chơi. Đã quen quậy quọ ồn ào, bỗng nhiên lại an tĩnh ngồi im, giống như cá nhỏ đang buồn bực không vui. Cố Minh Hoài nhìn, có chút không nỡ. Anh nói: "Tuần tới có buổi đấu giá, vật đấu giá là một miếng ngọc bội cá được đào từ cổ mộ về, nếu em thích anh sẽ dẫn em đi." Anh là VIP lớn nhất của buổi đấu giá này, có phòng riêng, cá nhỏ có thể vào đó ngồi, cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dung Dữ lập lức lên tinh thần: "Em muốn đi." Chỉ cần có thể ra ngoài hoạt động gân cốt, chuyện gì cũng dễ nói. - - "Tuần sau hội đấu giá Kỳ Hàng sẽ có một miếng ngọc bội cá, lúc đó anh vào với em, nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này, lấy được nó tặng chủ tịch Cố." Trương Văn Phàm ngồi trong phòng ăn, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ nhìn người đàn ông đối diện, "Nếu anh có thể được chủ tịch Cố chú ý, ba em sẽ không phản đối chúng ta bên nhau." Trương Văn Phàm ôn hòa cười: "Anh sẽ, cảm ơn em Vi Vi." Gã cúi đầu nhấp một hớp cà phê, giấu toàn bộ dã tâm trong mắt. Hội đấu giá Kỳ Hàng lấy mục đích 'Đầu cơ kiếm lợi', là nhà đấu giá cao cấp và nổi tiếng nhất thành phố, giá trị của mỗi vật đấu giá cũng không rẻ. Người có thể được mời tham dự hội đấu giá này không giàu thì sang, chỉ tính phí hội viên sơ cấp một năm thôi đã là một triệu. Kiểu nhà giàu mới nổi như Trương Văn Phàm đây không vào được mắt xã hội thượng lưu, ngay cả tư cách nhận thư mời cũng không có. Nhưng gã quen thói ba hoa chích chòe, lừa một thiên kim nhà giàu sắp xếp cho gã. Cha đàng gái cũng là một lão làng, tất nhiên không cho con gái ở chung với người như vậy, Trương Văn Phàm bèn đảm bảo, nhất định sẽ gầy dựng sự nghiệp cho xứng với cô. Nếu như cưới được cô ta, chờ ông già kia chết, con đàn bà ngu xuẩn này một lòng yêu gã, vậy gia sản không phải thuộc về gã à? Trương Văn Phàm nghĩ rất đẹp. Chuyện chiếm tài sản của người khác không phải lần đầu gã làm, nên tất nhiên chẳng có chút băn khoăn nào. Bây giờ chuỗi tiệm ăn của gã vẫn đang ở giai đoạn đầu, muốn đi vào thị trường thượng lưu, phải xây tiệm trong khu nhà giàu. Mà mảnh đất kia chính là của Cố thị, vì khu vực đó quá tốt nên khó mà có được một gian. Nếu như gã có thể lấy lòng được chủ tịch Cố, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay. Miếng ngọc bội cá kia, gã nhất định phải lấy được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]