Chương 17
Việt Lăng Phi khẽ gõ ngón tay lên tay vịn ghế: “Chuyện này lẽ ra phải nói ngược lại mới đúng. Hôm nay Thái tướng chủ trương nghị hòa, ngài không nên mở miệng phụ họa. Trong đó khúc mắc rất nhiều, không phải ngày một ngày hai ngài có thể hiểu rõ. Nếu không cẩn thận đứng sai phe, e là bất lợi cho ngài.”
Việt Đức Canh bị lý lẽ sai trái này của hắn chọc cười, khẽ nhếch môi: “Chỉ e Tam gia không lo ta bất lợi, mà là sợ con đường quan lộ của chính ngươi bất lợi thì có.”
Cách xưng hô này khiến Việt Lăng Phi hơi cau mày.
Đối mặt trưởng bối, hắn lựa chọn nhẫn nại hỏi: “Lời này là ý gì?”
Việt Đức Canh nói: “Thái tướng vì nước tận tâm tận lực mấy chục năm, giờ chủ trương nghị hòa cũng là vì sự yên ổn trong triều, yên ổn cho bách tính. Cứ đến mùa đông là biên cương chiến sự cấp bách, dân chúng sống lầm than, ngay cả bữa cơm cũng không đủ no. Nếu nghị hòa có thể khiến dân chúng an ổn, cớ gì không thể? Trong triều bao nhiêu đại thần quỳ xuống theo Tể tướng, ta cũng quỳ cùng bọn họ, thay dân cầu xin, thì sao mà không được?”
Việt Lăng Phi nghe vậy càng cảm thấy chuyện này đã bị nói lệch xa sự thật, không nhịn được, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Chuyện này không phải như vậy.” Nếu nói tiếp, e là càng nói càng lệch lạc.
Đám đại thần quỳ xuống trong triều hôm đó, đều là môn sinh cố cựu của Thái Khiêm Hậu. Việt nhị lão gia nhà hắn, một người không liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-nan-ga-cho-quyen-than/4680264/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.