Sau khi ở bệnh viện trường học ba ngày, Mục Nhiên được phê chuẩn xuất viện. Lục Vũ Hạo không để cậu phải trở lại hệ tiếng Trung, mà cố ý nửa mời nửa lôi kéo, trực tiếp đem người mang về ký túc xá của mình.
“Về sau cậu cứ ở đây.” Lục Vũ Hạo chỉ cho cậu một chiếc giường trống. “Tôi đã nói với quản lý ký túc xá, cậu không cần lo lắng.”
“Thật phiền cậu quá.” Dù sao đối phương cũng chỉ là bạn học mới quen biết không lâu, quấy rầy hắn như vậy, Mục Nhiên có chút ngượng ngùng.
Lục Vũ Hạo cười cười, không nói gì.
Buổi chiều, Lục Vũ Hạo trở về quân doanh, Mục Nhiên một mình ở ký túc xá, mở máy tính ra gởi email.
Lương Viễn Triết không có di động, hai người không thể gọi điện gởi tin nhắn như trước kia. Cho nên Mục Nhiên đã thành thói quen, mỗi ngày đều gởi email cho hắn. Nội dung email rất đơn giản, có khi thậm chí chỉ là một câu thăm hỏi ân cần giản đơn. Nhưng dù vậy, mỗi lần nhấn nút gởi đi, trong lòng cậu vẫn sẽ tràn đầy cảm giác an tâm.
Cái gọi là hạnh phúc, đại khái cũng đơn giản như vậy thôi.
Ngày lại ngày lặng lẽ trôi qua, Mục Nhiên rất nhanh đã thích ứng được cuộc sống đại học, cũng quen biết nhiều bạn mới.
“Gần đây sao cậu lại không đến tìm tớ?” Một buổi chiều trời trong nắng ấm, Tô Siêu Mĩ ở thư viện oán giận.
“Ký túc xá của cậu xa chỗ tớ quá!” Mục Nhiên dựa lưng vào chiếc ghế lớn, ôm tạp chí vừa lật giở vừa trả lời có lệ.
“Hơn nữa tớ thường xuyên nhìn thấy cậu ở cùng một chỗ với cái tên Lục Vũ Hạo kia!” Tô Siêu Mĩ nheo mắt lại.
“Làm gì mà thường xuyên.” Mục Nhiên bất đắc dĩ, buông sách nhìn cậu. “Tổng cộng chỉ có ba lần, đều bị cậu gặp phải.”
“Chia cái đầu cậu á!” Mục Nhiên bị sặc trà sữa, giơ chân đạp cậu ta. “Bọn tớ không có!”
“Vậy cậu sao lại còn ra ngoài ăn với người khác, cậu không phải… là, là, thích nam sinh sao?”
… Đây rốt cuộc là logic gì vậy? Mục Nhiên vô lực giải thích, ngồi phịch ở ghế trên giả chết.
Tô Siêu Mĩ là một thẳng nam, cũng không hiểu tình cảm giữa nam nam là thế nào cho nên thực thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn giúp Mục Nhiên lột vỏ đậu phộng.
Đậu phộng trên bàn ăn được một nửa, Mục Nhiên nhận được điện thoại của Lục Vũ Hạo, hỏi cậu hiện tại có thời gian hay không.
“Có, buổi chiều tôi không có lớp.” Mục Nhiên hỏi. “Chuyện gì vậy?”
“Cậu mang về một ít thuốc cho tôi được không?” Lục Vũ Hạo ho khan. “Hình như tôi phát sốt.”
“Ừ, tôi lập tức đi mua cho cậu.” Mục Nhiên ngắt điện thoại, hỏi Tô Siêu Mĩ có biết tiệm thuốc nào gần đây hay không.
“Giả bệnh để được quan tâm, đây rõ ràng là khổ nhục kế.” Tô Siêu Mĩ bắt đầu suy tưởng.
“Đọc kỹ ba mươi sáu kế rồi hả?” Mục Nhiên cầm sách đập đầu cậu ta. “Không nói với cậu nữa, tớ đi mua thuốc.”
Tô Siêu Mĩ ôm đầu buồn bực, chính mình trước đây đã dùng chiêu này để có bạn gái, cậu ấy sao lại không tin chứ?
Mục Nhiên đến tiệm thuốc mua thuốc cảm và viên sủi, lại mua trái cây và cháo trứng muối, sau đó mang mọi thứ về ký túc xá. Lúc đẩy cửa vào thì chỉ thấy một mình Lục Vũ Hạo trong phòng, đang nằm trên giường đọc sách.
“Cậu không sao chứ?” Mục Nhiên ngồi vào bên cạnh giường, vươn tay xem thử độ ấm nơi trán hắn.
“Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trên trán mình, Lục Vũ Hạo nhịn không được hơi cong cong đuôi mày.
Xác định được hắn chỉ sốt nhẹ, Mục Nhiên yên tâm, đổ cháo ra đưa cho hắn.
“Cám ơn.” Lục Vũ Hạo tiếp nhận bát cháo, bàn tay không biết cố ý hay vô tình, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cậu.
Mục Nhiên hồn nhiên không phát giác, nhìn hắn ăn hết cháo rồi uống thuốc xong mới ra ngoài căn tin ăn cơm chiều. Kết quả vừa xuống lầu ký túc xá liền gặp Tô Siêu Mĩ đang thở hổn hển.
“Làm sao vậy?” Mục Nhiên bị dọa nhảy dựng.
“Không có việc gì.” Nhìn thấy Mục Nhiên, Tô Siêu Mĩ rõ ràng thở nhẹ ra. “Tớ chỉ là muốn đến nói cho cậu, vừa rồi Lương Viễn Triết có gọi điện thoại cho tớ.”
“Hắn gọi cho cậu làm gì?” Mục Nhiên khó hiểu.
“Đi động cậu tắt máy, hắn gọi cậu không được.” Tô Siêu Mĩ nhìn Mục Nhiên, muốn nói gì lại thôi. “Còn nữa… à…”
“Còn có cái gì nữa?” Mục Nhiên nghe mà sốt ruột.
“Hắn hỏi tớ cậu đi đâu rồi, tớ nói cậu đi chăm sóc bạn học bị ốm.” Tô Siêu Mĩ nhìn cậu.
“Thì cậu cũng đâu có nói sai, sao biểu tình lại như vậy?” Mục Nhiên khó hiểu.
“Hắn hỏi tớ là ai, tớ nói là bạn cùng phòng với cậu.” Tô Siêu Mĩ nhắm mắt lại một hơi nói ra. “Hơn nữa tớ còn nói với hắn bạn cùng phòng của cậu rất cao rất tuấn tú, còn thường xuyên hẹn cậu một mình ra ngoài!”
“Cậu bị rãnh hả?” Mục Nhiên đau đầu, xong đời rồi, cái khác thì không sao, chính là câu “thường xuyên hẹn cậu một mình ra ngoài” đại khái sẽ chọc cho Lương Viễn Triết tức điên!
“Nhưng tớ nói thật mà.” Tô Siêu Mĩ thấy Mục Nhiên không quá tức giận, vì thế yên tâm một chút. Kỳ thật xét đến cùng, so với tên Lục Vũ Hạo có vẻ du côn kia, cậu có phần thích Lương Viễn Triết hơn một chút, cho nên lúc nói điện thoại mới cố ý nói nhiều chuyện, để cho hắn cảm giác được nguy cơ.
“Thôi vậy, chờ lần sau hắn gọi đến, tớ tự mình giải thích.” Mục Nhiên tuy rằng thực buồn bực, nhưng cũng không có biện pháp khác.
Ban đêm, Mục bảo bảo không ngủ được, vẫn mơ thấy Lương Viễn Triết, cho nên buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy cả người hơi choáng váng.
“Đừng nói cậu cũng bị cảm nhé?” Lục Vũ Hạo bật cười, vươn tay đỡ lấy cậu.
“Không sao đâu, chỉ là không ngủ ngon thôi.” Mục Nhiên lắc lắc đầu, vào toilet rửa mặt.
Lục Vũ Hạo nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu, trong lòng có chút rung động nhè nhẹ.
Kỳ thật hắn vẫn chưa bao giờ tin cái gọi là nhất kiến chung tình, chỉ là lại không có cách nào khác phủ nhận, chính mình đối với Mục Nhiên thật sự có một chút tình cảm khác. Ngày tập huấn quân sự hôm đó, vốn chỉ muốn đi uống nước, quay đầu lại liền thấy cậu ngồi dưới tàng cây, mặc đồng phục quân sự quá khổ, cằm đầy đặn, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, vừa thấy đã biết đang thơ thẩn nơi nào rồi. Ngũ ngoan cậu không rõ là dễ nhìn ở điểm nào, nhưng liếc mắt một cái đã khiến cho người nhìn không thể quên được.
Sau đó thời gian ở chung càng lâu, sự yêu thích càng được tích góp từng tí một. Mục Nhiên đơn thuần sạch sẽ, hoàn toàn khác biệt với những người bạn trước đây của mình, khiến bản thân nhịn không được mà muốn thân cận, muốn lưu giữ cậu lại bên người. Tình cảm này là vô cớ, Lục Vũ Hạo cũng cảm thấy chính mình có chút buồn cười – cả tính hướng đối phương còn chưa rõ ràng, đã mơ hồ rơi vào, thật sự không giống với tính cách thường ngày.
“Cậu đang cười cái gì?” Mục Nhiên vừa rời khỏi toilet liền nhìn thấy Lục Vũ Hạo đang nhìn vào gương mà cười, vì vậy tò mò hỏi.
“Không có gì, đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài ăn sáng.” Lục Vũ Hạo ý thức được bản thân mình thất thố, hơi có chút xấu hổ.
“Tôi có bánh bích quy rồi.” Mục Nhiên lười đi. “Buổi sáng tôi không có lớp, không muốn ra ngoài.”
“Sau khi ăn xong bữa sáng, cùng đi xem đá bóng đi.” Lục Vũ Hạo đổi giày. “Chúng ta đấu với học viện quân đội, sáng nay là trận bán kết.”
“Không có hứng thú.” Mục Nhiên thật sự không yêu thích nổi mấy chuyện vận động.
“Tôi đá mà cậu cũng không có hứng thú hả?” Lục Vũ Hạo nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc.
“Tôi xem không hiểu mà.” Mục Nhiên mở máy tính ra, không muốn đi.
Trong mắt Lục Vũ Hạo có chút thất vọng, nhưng rất nhanh được che dấu, một mình đi ra cửa.
Mục Nhiên ở ký túc xá cắn bánh bích quy, thuận tiện xem lại các trận đấu bóng trước đây của Lương Viễn Triết – ngoại trừ hắn ra, cậu mới không cần xem người khác đá bóng!
Bên này, Mục bảo bảo nhớ Lương Viễn Triết đến chết. Bên kia, Lương thiếu gia đang ở văn phòng của giáo viên phụ trách, thực kiên quyết yêu cầu xin phép nghỉ!
“Em đừng nghĩ rằng bình thường tôi dung túng em nên em có thể vô kỷ luật như thế!” Giáo viên phụ trách đập bàn. “Sinh viên năm nhất mà muốn ra ngoài, xin phép đi đâu, hả?”
“Đuổi theo vợ!” Lương thiếu gia gầm nhẹ. “Vợ của lão tử sắp chạy theo người khác! Ký tên nhanh lên!”
Ngay cả lấy cớ cũng chẳng thèm tìm! Giáo viên phụ trách thiếu chút nửa thở không nổi, em em em cả ngày cũng không nói ra câu kế tiếp.
“Nhanh lên!” Lương Viễn Triết hung dữ. “Còn muốn em gọi là anh họ thì mau mau ký tên cho lão tử! Còn có, nếu dám nói cho mẹ em biết, anh nhất định phải chết!”
Giáo viên phụ trách lệ rơi đầy mặt, gì chứ, từ nhỏ đến giờ cũng chỉ biết khi dễ anh!
Ba phút sau, Lương thiếu gia thuận lợi mang theo giấy xin phép, mua một vé máy bay đến thành phố B, đuổi theo vợ!
Hoàng hôn ở thành phố B rất đẹp, nhất là trời cuối thu đầu đông. Lá cây vàng úa trong màn trời chiều ngả về tây, xinh đẹp như trong truyện cổ tích. Vì vậy lúc bốn năm giờ chiều, Lục Vũ Hạo cứng rắn lôi kéo Mục Nhiên xuống lầu, bảo là đi ăn cơm tối, kỳ thật là muốn cùng nhau đi dạo vườn trường, tìm nơi lãng mạn mà xem.
Tuy rằng Mục Nhiên có vẻ lười, nhưng ý tốt của người khác lại không nỡ từ chối, không cự tuyệt cũng không nói thêm gì nữa, vì vậy thay quần áo, theo hắn xuống lầu. Vừa rời khỏi cổng ký túc xá cậu liền sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía trước không dám chớp một cái.
“Choáng váng hả?” Nhìn thấy cậu nói nói cười cười với người khác, Lương thiếu gia thực khó chịu, khẩu khí cũng có chút hung dữ.
… Thật sự là mình không hoa mắt? Mục Nhiên nho nhỏ hoan hô một tiếng, vô cùng vui sướng khi gặp mặt, hoàn toàn không chú ý được sự tức giận của hắn, nhào qua ôm một cái, vui vẻ không nói nên lời.
Lương Viễn Triết vốn muốn biểu đạt sự phẫn nộ của mình một chút, nhưng khi thấy tâm can nhà mình yêu thương nhung nhớ như vậy, tức giận gì đó cũng chẳng còn.
“Sao anh lại tới đây?” Mũi Mục Nhiên cay cay, không quản xung quanh người đến người đi, dùng sức ôm hắn không buông tay.
“Nhớ em mà.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, ngữ khí có chút thầm oán. “Chỉ biết làm anh lo lắng.”
“Em làm gì chứ?” Đôi mắt Mục Nhiên hồng hồng như thỏ con, đầu tạm thời không lưu chuyển, chỉ biết nhìn hắn ngây ngô cười.
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc hề hề của cậu, Lương Viễn Triết mềm lòng, vật nhỏ này, đúng là trời sinh để trị mình.
“Mục Nhiên?” Lục Vũ Hạo ở phía sau kêu cậu một tiếng.
Lương Viễn Triết ôm tâm can nhà mình, sắc mặt không tốt nhìn qua, chân mày Lục Vũ Hạo giương lên, có chút khiêu khích đối diện với hắn.
“Thực xin lỗi, hôm nay tôi không thể ăn cơm với cậu được.” Mục Nhiên không cảm thấy gợn sóng đối địch giữa hai người họ, vẫy tay tạm biệt với Lục Vũ Hạo, sau đó hoan hỉ vui mừng túm Lương Viễn Triết bước đi. “Chúng ta đi ăn lẩu vịt!”
Lương thiếu gia vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, thuận tiện thực lưu manh nhéo một phen, vừa là chiếm tiện nghi, vừa tuyên bố quyền sở hữu – đây là vợ của lão tử, người khác cmn đừng nghĩ đến!
Lục Vũ Hạo nhìn bóng dáng hai người, sắc mặt có chút âm trầm.
Cửa tiệm lẩu vịt rất náo nhiệt, Mục Nhiên sau khi gọi đồ ăn xong liền kéo ghế dựa, ngồi cạnh bên Lương Viễn Triết cọ cọ – vốn nghĩ còn vài tháng nữa mới được gặp mặt, không ngờ hiện tại cư nhiên có thể ngồi bên cạnh hắn, thật sự hạnh phúc như được bay lên!
“Có nhớ anh không?” Mắt thấy cậu ngoan như vậy, Lương Viễn Triết làm sao có thể tức giận được, ôm ở trong tay còn sợ cậu uỷ khuất mà.
“Nhớ.” Mục Nhiên gật đầu, lại có chút buồn bực. “Đúng rồi, không phải anh không thể ra khỏi trường sao? Sao lại đột nhiên tới tìm em?”
“À…” Lương thiếu gia nhìn trời – mình cái gì cũng chưa nghe được.
“Nói chuyện đi.” Mục Nhiên không biết chuyện, vẫn đang thúc giục.
Lương Viễn Triết trong khoảng thời gian ngắn bịa không ra lý do, vì thế ý vị sâu xa, nhẹ nhàng bóp một cái ở thắt lưng Mục bảo bảo.
Mục Nhiên nhất thời toàn thân cứng đờ, lỗ tai đỏ bừng, không nói gì được.
Chẳng lẽ hắn xin phép bay tới đây, chỉ để làm chuyện này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]