Ăn cơm xong, Mục Nhiên liền tự giác cáo từ, lại bị mẹ Lương gọi lại.
“Nếu đã đến đây rồi, thì đi xem nó đi.” Mẹ Lương mềm lòng. “Tiểu Viễn ở phòng 0312.”
“… Cảm ơn dì.” Mục Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vạn phần kinh hỉ.
Một đường chạy đến cửa phòng bệnh, Mục Nhiên lấy lại bình tĩnh, vươn tay đẩy cửa ra.
“Nhiên Nhiên?” Lương Viễn Triết vốn đang nằm trên giường đọc sách, nhìn thấy Mục Nhiên tiến vào có chút giật mình. “Sao em lại đến đây?”
“Em gặp dì dưới lầu, dì để em lên đây gặp anh.” Mũi Mục Nhiên chua xót, đi đến ngồi ở bên giường.
“Vừa rồi em khóc hả?” Nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, Lương Viễn Triết nhíu mày. “Có phải mẹ anh đã nói gì không?”
“Không có đâu.” Mục Nhiên lắc đầu. “Dì đối với em tốt lắm.”
“Đối với em tốt mà còn khóc.” Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra. “Đồ ngốc.”
“Còn đau phải không?” Mục Nhiên cách đồng phục bệnh nhân xoa xoa bụng hắn.
“Một chút, nhưng mà không sao đâu.” Lương Viễn Triết cười có chút tái nhợt, vốn tối hôm qua không ngủ ngon, lại không thể ăn được gì, cả người đều thực mệt mỏi.
“Anh muốn nghỉ ngơi không?” Mục Nhiên hỏi hắn.
Lương Viễn Triết lắc đầu, vươn tay ôm chầm cậu. “Ngoan, cho anh ôm em một lát.”
Bên tai truyền đến tiếng tim đập quen thuộc, Mục Nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, ngoan ngoãn như mèo con.
Mục Nhiên càng nghe lời, trong lòng Lương Viễn Triết lại càng khổ sở, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-mat/2128012/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.