Mục Nhiên còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lại xuất hiện, môi cũng đã bị bịt lại chặt chẽ, nụ hôn hung ác mà bá đạo hạ xuống. Cho đến khi chấm dứt, cả người cậu đều choáng váng. 
“Choáng sao?” Lương Viễn Triết xoa bóp quai hàm cậu. 
Giọng điệu quá mức dịu dàng sủng nịch, mũi Mục Nhiên chua xót. “Anh sao lại chạy đến đây, nhà anh không có vấn đề gì sao?” 
“Có sao anh cũng chịu, nghe em ngất xỉu, hồn anh đều bị doạ bay mất, sao còn có thể lo lắng cái khác được.” Lương Viễn Triết cười khổ, chỉnh quần áo hỗn độn lại cho cậu. “Anh Trình Nặc nói là em quá mệt mỏi, vì sao lại vậy?” 
“Mấy ngày nay học bài khuya, bây giờ ngủ một giấc là không sao đâu.” Qua thời gian dài không được gặp mặt, Mục Nhiên cảm thấy chính mình như đang nằm mơ. 
“Xin hỏi ai là người nhà của Mục Nhiên?” Y tá gõ cửa. “Đã có kết quả xét nghiệm, xin mời đi theo tôi để lấy.” 
“Ngoan, chờ anh một chút.” Lương Viễn Triết vỗ vỗ mặt cậu. 
Mục Nhiên gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi phòng bệnh. 
Bác sĩ là một ông bác mập mạp, thấy Lương Viễn Triết vào cửa liền nhíu mày. “Người lớn nhà cậu đâu?” 
“Là tôi.” Lương Viễn Triết ngồi đối diện ông. “Mục Nhiên làm sao vậy?” 
Bác sĩ thở dài, biểu tình có chút trầm trọng. “Là u não.” 
“Cái gì?” Lương Viễn Triết như bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. 
“Đây là ảnh chụp phim.” Bác sĩ mở đèn lên, cho dù Lương Viễn Triết không biết gì về y học cả, vẫn có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-gap-mat/104904/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.